Chiều hôm đó, tôi đến nghĩa trang thăm mẹ. Phải mất một hồi mới tìm thấy mộ của mẹ. Về nước đã một năm, vậy mà tôi chỉ mới tới đây có hai lần, do đó vẫn không nắm được vị trí.
Mẹ, con trai tới thăm mẹ đây.
Lần này con đến trò chuyện với mẹ.
Tôi chợt nhớ đến lúc nhỏ, mỗi khi tôi khóc nói với mẹ rằng ba không thương mình, mẹ lại ôm tôi, dịu dàng khuyên nhủ tôi:
-Bé Kha, con đừng có trách ba. Ba rất yêu thương con. Con phải thông cảm cho ông ấy.
Mẹ tôi vốn chưa từng trách ba. Vì dù sao hai người đã chia tay trong êm đẹp, không hề có oán trách. Mẹ tôi chết vì bệnh tật phá hủy. Do lúc nhỏ tôi không hiểu chuyện, lại quá cố chấp nên cứ khăng khăng cho rằng vì ba không quan tâm đến hai mẹ con chúng tôi nên mẹ mới đau buồn sinh bệnh. Thật ra, ba chính là người đã làm bạn chăm sóc cho mẹ trong những ngày cuối cùng.
Bà Tư từng kể, ba vốn thương tôi. Thưở ấy nhà tôi còn chưa khá giả được như bây giờ, ba lại phải lo đủ thứ chuyện, lo cho tương lai của tôi, lo cho việc học của tôi, lo cho gia đình này. Vì vậy bà không có thời gian ở bên hai mẹ con. Tuy không trực tiếp chăm sóc cho tôi như mẹ, nhưng ba vẫn âm thầm quan tâm tôi, để ý tất cả mọi chuyện của tôi. Chọn trường, nhập học, mướn gia sư cho tôi đều là ba. Bà Tư còn nói thời gian tôi ở Mỹ ba có một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-theo-duoi-cau/2355584/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.