Bữa ăn diễn ra trong không khí ảm đạm. Sự xuất hiện của thành viên mới khiến Hàm Vũ Phong không thoải mái, ngay cả Vũ Lục Hàn cũng vô cớ chịu áp lực. Dù Hàm Hương có nỗ lực cười nói đến đâu, bà cũng không thể dành được sự chú ý của con trai, dù chỉ một chút.
"Mẹ để con dọn, mẹ ra ghế ngồi đi ạ."
Vũ Lục Hàn chạy đến ôm lấy vai mẹ chồng khi thấy bà dọn dẹp sau khi bữa ăn kết thúc. Dù xung quanh không thiếu người làm, cô nhận thấy mẹ chồng mình là người khá chi li. Bà muốn tự mình cất những chiếc ly vào tủ, hay gấp lại những chiếc khăn ăn. Hàm Hương nhìn cô cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay con dâu và trấn an.
"Không sao, hôm nào mẹ cũng dọn những thứ này. Mẹ không muốn thành bà già lười biếng." Bà cười thành tiếng. "Nào, mẹ con mình ra phòng khách. Đến lúc thổi nến mừng bà già này già đi một tí rồi!"
Cô cười trước câu nói đó của Hàm Hương, nhưng chau mày lại. Cách bà mẹ chồng luôn nhấn mạnh tuổi già làm cô cảm giác bà không còn mặn mà quá nhiều với mọi thứ. Cô không biết làm bà chủ, làm vợ của một ông chồng giàu có lại sinh ra cảm giác như vậy, vì Hàm Vũ Phong đối với cô vẫn rất nâng niu. Phải chăng vì Hàm Kiệt Luân đã qua tuổi chiều chuộng vợ, hoặc lơ là vợ quá nhiều? Liệu đứa con gái nuôi có giúp Hàm Hương yêu đời hơn được không?
Khi Vũ Lục Hàn và mẹ chồng bước vào phòng khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-co-song-khong-bang-chet-phan-2-im-no-longer-a-cinderella/2099455/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.