-Mẹ! Sao lúc nào mẹ cũng bênh nó vậy,đi đâu mẹ cũng cho nó đi còn con thì sao cả nhà về quê,con lúc nào cũng phải ở 1 minh,mẹ có biết con sợ như nào không? -tiếng nó vừa khóc vừa nói trông đáng thương làm sao - vậy bây giờ con muốn sao?-mẹ nó bất lực nhìn sâu vào đôi mắt đang khóc của nó
-con muốn chuyển trường,con muốn về quê
-được mẹ sẽ cho 2 đứa về quê tự học,tự chăm sóc bản thân
Ngày hôm sau mẹ nó đến trường xin cho nó chuyển đi,nó không nói với bất kì ai ngoài con bạn học cùng với nó 1 năm.Nó đi lại quanh trường nhìn lại khung cảnh,nó nhớ lại những kỉ niệm vui,buồn,những lần bị mọi người coi thương,nó vui về không phải làm chân sai vặt nữa,nó có thể được về nơi mà nó luôn mong muốn rồi nhưng nó buồn vì không còn được gặp những con bạn suốt ngày đi chơi với nhau nữa.Nó lững thững bước đi chợt có tiếng vỗ vai bên cạnh
-hây! sắp đi rồi nên muốn nhìn lại mọi thứ phải không?-không ai khác đó là cái Hương bạn với nó 1 năm.
Nó luôn cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra,quay sang ôm lấy con bạn
-Tao sẽ nhớ tụi mày nhiều lắm
--không sao từ đấy ra đến đây có 2 tiếng thôi mà
Ngày nó đi mọi người không hề biết để chào tạm biệt nó .Nó về nhà đồ đạc đã chuẩn bị xong,nó leo lên xe bố nó chở nó về nhà trong quê,nó nhìn cảnh vật lần cuối căn nhà gắn bó với nó 6 năm,mọi người trong khu tập thể cũng qua chào nó và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-to-tinh-voi-toi/121973/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.