Tử Minh, anh đang làm gì vậy?- Cô không thấy sao?
Hắn ta đang ung dung ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là Tử Nguyệt đang trong lòng ôm hắn, còn khẽ cười khinh cô. Hắn quay sang vuốt ve má của cô ta, còn hôn cô ta trước mặt cô khiến cô tức điên lên mà vừa khóc vừa hất đống cốc thủy tinh trên bàn xuống làm chúng bị vỡ tan tành. Có mất mảnh vụn cứa vào chân cô khiến chân cô bị rỉ máu, nhưng cô không quan tâm.
- Aaaa!
- Cô phát điên cái gì chứ?
Cô càng ngày càng khó to hơn.
Hắn lấy ra một sấp tiền vứt thẳng vào mặt cô rồi chỉ lên trên tầng khẽ nhếch mép cười.
- Mau thu dọn hành lí rồi cút cho khuất mắt tôi!
- Không! Không!
Cô vò đầu bứt tai gào to.
- KHÔNG!
Cô bật dậy thấy mình đang ở trên giường, cô khẽ quệt má mình thì thấy ướt là nước mắt. Tại sao cô lại mơ về giấc mơ đó chứ. Chẳng nhẽ đó lại là điềm xấu?
- Thanh Băng cậu không sao chứ!?
Mỹ Lệ và Bảo Trâm hỏi cô với vẻ mặt lo lắng.
- Không sao, không sao!
- Cậu mơ gì mà đến mức phải khóc vậy chứ?
Thanh Băng không nói gì lau nước sạch nước mắt rồi cười cho qua xuống giường rồi gấp chăn xong xuôi hết thì đi vào nhà tắm.
Để lại Mỹ Lệ và Bảo Trâm đang hoang mang và lo lắng nhìn nhau nhưng không biết nên nói gì. Thật ra trong lúc mơ mơ màng màng thì Thanh Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-hoi-han/3402555/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.