3.
Sáng sớm.
Tôi cố gắng thức dậy, mơ màng mở mắt.
Khoảnh khắc nhìn rõ mồn một những thức kỳ lẫm trước mắt, tôi giật nảy mình tỉnh giấc.
Ngay lúc đầu óc tôi đang suy nghĩ miên man, cửa bị đẩy ra, Lục Mộ Xuyên mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình xuất hiện, tay bưng một bát canh, "Tỉnh rồi?"
"Tôi, sao tôi lại ở đây?"
“Hả?” Cậu ấy nhướng mày, “Không nhớ à?”
Cứu mạng! Cái giọng điệu này của cậu ta! Sao lại có cảm giác déjàvu rằng mình là kẻ vô tâm thế này!
"Tôi......làm gì rồi?"
"Không mất mặt chứ?"
Cậu ta cười nửa miệng, nhìn tôi chằm chằm nhưng tuyệt nhiên không nói gì.
Đôi mắt cong cong như hồ ly, bên trong tỏa ra thứ ánh sáng mà tôi không biết được.
Da gà da vịt tôi dựng đứng lên trước cái nhìn đó, còn trái tim thì cảm thấy yếu đuối không thể giải thích được, giống như một tên phạm nhân đang chờ ngày phán xét, mỗi giây đều là một sự dày vò!
Thật lâu sau, cậu ấy mới từ từ mở miệng, nhưng lời nói ra lại không mấy ấm áp, "Cậu hôn tôi."
Tôi: “?!!!”
"Còn để người khác giới thiệu bạn trai cho cậu."
“……”
"Còn đòi muốn cùng tôi về nhà."
"Chúng ta.....một đêm triền miên, cái nên xảy ra đều xảy ra rồi."
"Không thể nào! Tuyệt đối không thế nào!"
"Tôi sao có thể.....táo bạo vậy được, không phù hợp phong cách của tôi chút nào!"
Hậu quả của cơn say bây giờ đã xuất hiện, đầu tôi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-say-ruou-cuong-hon-truc-ma/2887709/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.