Tôi sắp chết rồi.
Bác sĩ nói với tôi: “Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi.”
Tôi giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngồi ngây tại chỗ.
Nửa ngày sau bác sĩ mới ngẩng đầu, thấy tôi vẫn còn ngồi đấy, lông mày nhíu lại: “Vẫn chưa đi sao?”
Vẻ mặt không kiễn nhẫn, giống như thấy ruồi bọ bu quanh bánh ngọt ô mai vậy. Biểu tình kia giống như đang nói: thời gian eo hẹp, sao vẫn còn chưa chạy nhanh về nhà mà chuẩn bị hậu sự?
Tôi hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi bệnh viện, đầu óc vô cùng mờ mịt.
Tôi sắp chết rồi. Trong đời còn chưa có một chuyện tốt nào phát sinh mà tôi đã phải chết sao?
Tôi dừng lại giữa dòng người đi đường qua lại, bi ai đến muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra được.
Tôi tên Du Hảo. Người tốt bụng Du Hảo.
Mọi người gọi tôi là người tốt bụng, bởi vì từ trước đến giờ tôi luôn nhẫn nhục chịu khó, chỉ cần nhờ vả sẽ sẵn sàng đáp ứng.
Giống như năm đó từ trung học lên đại học, tôi rõ ràng đã nhận được thư trúng tuyển, nhưng mẹ lại nói với tôi “Trong nhà không còn nhiều tiền, Du Thiếu con nhỏ, anh đừng có mong.”
Kỳ thật tôi biết, bà bất công.
Năm ấy em trai học năm hai trung học, trong nhà chỉ có thể cung cấp đầy đủ cho một sinh viên, mà bà muốn để em trai học đại học.
Trong lòng tôi rất muốn tiếp tục đi học, nhưng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sap-chet-roi/1919764/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.