Edit:Ross
Những chuyện này nói ra cũng chỉ mất hai phút, Kỳ Hạ vốn là người ít nói nên chỉ cần vài câu là tóm gọn được hết câu chuyện.
Chúc Nam Tinh không rõ nội tâm của anh có giống như giọng điệu bình đạm ấy không, cô chỉ biết mình sắp thở không nổi.
Cô miễn cưỡng mở cửa sổ, gió đêm thổi vào như dao trên sườn dốc, lấp đầy cả khoang xe.
Cửa sau xe đều đã đóng chặt, gió thổi vào vang lên những tiếng rít gào làm đau nhức đầu.
Xe chạy ổn định hơn 100 m, cuối cùng giảm tốc độ và dừng lại bên đường.
Chúc Nam Tinh vẫn luôn quay mặt về phía cửa sổ, im lặng không nói gì.
Kỳ Hạ xuống xe, đi vòng qua đầu xe bên cạnh, mở cửa, quả nhiên Chúc Nam Tinh đã khóc ướt nhẹp cả gương mặt.
“Anh nói với em những lời này không phải để em khóc!” Kỳ Hạ mở cửa xe sau, tiểu hắc nghe tiếng nhảy vèo vào trong góc.
Sắc mặt anh không đổi bế Chúc Nam Tinh lên đặt ở hàng ghế sau, anh định buông tay ra lại bị Chúc Nam Tinh ôm chặt.
“Thực xin lỗi!” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào.
Kỳ Hạ sờ gáy cô, áp vào tai cô nói, “Chuyện gì thì cũng để anh đi lên đã!”
Chúc Nam Tinh buông cánh tay, ngồi sang một bên, đầu vẫn cúi xuống.
Kỳ Hạ đóng cửa xe lại, lúc này mới cùng Chúc Nam Tinh ngồi ở hàng ghế sau.
Chúc Nam Tinh vẫn đang cúi đầu, cô có thể nhìn thấy nước mắt rơi trên mu bàn tay, rồi dần dần trượt xuống.
Kỳ Hạ nhíu mày, đưa tay nhéo cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123473/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.