Edit:Ross
Kỳ Hạ suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, một cơn gió bật chợt thổi tới, cảm giác thật oi bức.
Sau một hồi sững sờ, Kỳ Hạ mới lấy lại được phản ứng, cậu quay đầu, vẫn không buông tay Chúc Nam Tinh ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.
“Cậu thấy rồi?”
Không phủ nhận.
Chúc Nam Tinh không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình, giống như bị ai đó cầm gậy đập thật mạnh vào đầu, trước bóng đêm càng đậm, không có một chút ánh sáng.
Cổ họng khó chịu như bị kim châm, cô há miệng thở dốc, một lời mãi không nói được.
Thậm chí cả việc rút tay về cũng không có sức.
“Tại sao lại trốn?” Kỳ Hạ buồn bực, buông tay Chúc Nam Tinh, nhét tay vào trong túi quần.
Sắc mặt chàng trai lạnh nhạt, đáy mắt hiện lên một tia u ám,”Cậu thà trốn còn hơn nhìn rõ sự thật?”
Chúc Nam Tinh xuất thần.
“Thôi quên đi!” Kỳ Hạ tự giễu,”Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, hay tại sao câụ lại trở thành thế này. Trước kia, ccậu đã từng rất tin tưởng tôi, nhưng bây giờ thì sao, một lời cũng không nói?”
“Chúc Nam Tinh, cậu không tin tôi!” Kỳ Hạ lớn tiếng nói.
Câu nói này hoàn toàn chặt đứt cọng rơm cuối cùng, bóp chết Chúc Nam Tinh.
Đúng, cô không còn tin tưởng Kỳ Hạ.
Niềm tin giữa bọn họ đã từng được xây dựng bằng những viên gạch kiên cố, nhưng không biết từ bao giờ, dần dần những viên gạch kia càng lúc càng có khoảng cách.
Cơn mưa lớn trút xuống và toàn bộ pháo đài bị xé nát.
Ánh mắt Chúc Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123456/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.