Edit: Ross
Mùa hè ngày dài, sáu bảy giờ tối trời vẫn còn sáng.
Trên đường người đến người đi, ai ai cũng thấm đẫm mồ hôi tỏa ra một tầng hơi nóng lơ lửng trên cao rồi tan dần theo ánh hoàng hôn.
Cao ốc phía trước tựa như đường ranh giới, một nửa tòa nhà tràn ngập ánh hoàng hôn rọi xuống, nửa còn lại càng lúc càng tối.
Một ngày trôi đi, đồng nghĩa với việc một năm cũng gần kết thúc.
Chúc Nam Tinh rủ Kỳ Hạ đi dạo, thỉnh thoảng cô lại ngó qua cậu.
Cậu tùy ý mặc một chiếc áo phông rộng, cùng quần dài đen ống rộng có bo thắt ở cổ chân.
Bộ dáng đi đường của Kỳ Hạ làm Chúc Nam Tinh không khỏi nhớ về lần đầu gặp mặt, cằm lúc nào cũng hất lên, hai vai thả lỏng.
Cả người tùy ý lại lười biếng.
Cũng không thiếu được sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
Cô nghĩ một chút mới hỏi:”Cậu không cảm thấy lo lắng à?”
Kỳ Hạ liếc mắt,”Cậu nói gì?”
“Ờ___” CHúc Nam Tinh cố tình kéo dài giọng chọc cậu,” Có thấy khẩn trương không?”
“À” Kỳ Hạ duỗi hai tay ra, cố ý nói:” Tôi mà khẩn trương, cậu cũng đừng nghĩ được đi đâu!”
Chúc Nam Tinh sợ nhất cậu dùng chiêu này dọa cô, cho dù biết đó chỉ là nói đùa, những cũng không khỏi cả kinh một chút.
“Này! Không cho cậu đùa như vậy!” Cô đánh cậu.
Kỳ Hạ cười tủm tỉm, không tán thành.
Cậu dừng lại ở một cửa hàng thức ăn nhanh, nâng cằm, cùng Chúc Nam Tinh thảo luận, “Muốn ăn không?”
Ngày thường, Chúc Nam Tinh ăn ở đâu cũng được, dù gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123452/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.