Edit:Ross
Giống cún con.
Đôi mắt tròn xoe đen láy, long lanh, lại mang nét ngây thơ.
Kỳ Hạ chỉ nhẹ nhàng liếc qua, đầu lưỡi áp vào răng hàm, hung hăng nhìn sang chỗ khác.
Chết tiệt, thật muốn phạm tội.
Chúc Nam Tinh cho rằng Kỳ Hạ vẫn còn đang giận, nắm chặt không buông.
Không có lý do nào khác, chỉ là không muốn làm cậu giận.
“Cậu coi tôi là gì?”
Kỳ Hạ bại trận, dứt khoát ngồi xuống mặt đất.Cậu duỗi hai chân đặt giữa mình và Chúc Nam Tinh.
“Tôi cũng đâu phải tội phạm?” Cậu gằn giọng kéo tay Chúc Nam Tinh ra khỏi miệng.
Chúc Nam Tinh mặc kệ, cố chấp không buông. Kỳ Hạ thật sự sôi máu, nhấc cổ tay cô lên, nâng mắt:”Làm sao?”
Còn muốn nháo đến bao giờ.
Chúc Nam Tinh bĩu môi, quay ngoắt mặt sang một bên, “hừ”
Trên mặt cô gái nhỏ đọng lại ít nước mắt, mới khóc xong cái mũi nhỏ đỏ ửng, đáng yêu đến nỗi làm tâm người ta ngứa ngáy.
Trước đây, Kỳ Hạ còn cho rằng bản thân mình có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ mọi bức tường kiên cố đều sụp đổ, nhìn bộ dáng của cô nhóc này chỉ muốn ôm vào lòng mà nâng niu.
Còn có thể hôn một chút.
“Sao không nói gì?” Kỳ Hạ thanh âm khàn khàn,cảm giác có vài phần đè nén nặng nề.
Cậu bỗng nghiêm giọng như vậy, dọa Chúc Nam Tinh đỏ mắt, cô thút thít khịt mũi, một chữ cũng không nói.
Kỳ Hạ mất kiên nhẫn,lặp lại một lần nữa.
Cậu cử động thân mình, chuẩn bị đứng dậy:”Được, cậu không muốn thấy tôi nữa chứ gì?”
“Rõ ràng là cậu mới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123450/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.