Edit:Ross
Giọng của thiếu niên lười biếng lại tùy ý, âm cuối bởi vì tâm tình sung sướng mà khẽ cất lên.
Một cơn gió thoảng qua khiến tâm phiền ý loạn.
Chúc Nam Tinh nghe thấy ý đồ trêu chọc của Kỳ Hạ,trong nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng.
Nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, làm cho ai cũng không kìm được điều chỉnh lại hơi thở.
“Không gọi!” cô buồn bực.
Thanh âm mang chút dỗi hờn.
Như một hòn đá không kịp phòng ngừa ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng,gơn sóng nhộn nhạo,những ngọn sóng lăn tăn vòng lại vòng lại, kéo dài vô tận.
Kỳ Hạ ánh mắt trầm trầm,không trêu cô nữa.
Cậu đứng thẳng, giọng nói không còn ý tứ đùa giỡn:”Mau về đi!”
Chúc Nam Tinh từ nhỏ đã không thích nói chuyện với người khác,cho nên chủ đề tán gẫu cũng theo đó mà bay.
Kỳ Hạ đột nhiên trở nên nghiêm túc,sắc mặt ửng hồng trên gương mặt Chúc Nam Tinh cũng tan dần.
Cô ngẩng đầu, có chút do dự, “cậu không về sao?”
“Không về” vẻ mặt cậu kiêu ngạo trở lại, lông mi dày khẽ nhíu, khó có thể suy đoán ra cậu đang nghĩ cái gì.
“Vậy còn ăn cơm____”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Kỳ Hạ đánh gãy.
“Tôi cũng chưa biết, nói sau đi.”Kỳ Hạ liếc Chúc Nam Tinh một lúc,như thể sẽ nói với cô một câu”Có ăn”
“Ừm” Trong giọng khó nén thất vọng.
Cô gái nhỏ thất vọng đến mức Kỳ Hạ khó lòng bỏ qua được:”Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Chúc Nam Tinh thận trọng quay lại nhìn đám thanh niên trong quán, chỉ cần nghĩ tới Kỳ Hạ cùng với bọn họ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123425/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.