Edit:Ross
Khi nói lời này,Chúc Nam Tinh ngẩng đầu,mái tóc xõa ra sau tai, khuôn mặt trắng nõn lộ ra.
cặp mắt kia, đen láy như sương mù dưới đáy hồ trên núi.
Bên ngoài có ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, cánh môi hồng như dát thêm lớp vàng.
Chậc.
Lớn lên trông như một viên kẹo.
Là cây kẹo mút, đầu tròn thân gầy.
Gầy còm,dù là viên kẹo ngọt nhưng ăn chắc chắn không ngon.
Kỳ Hạ híp mắt nhìn cô gái trước mặt,đột nhiên môi mỏng cong lên, hiện ý cười.
Cậu kề lưỡi vào má mình,đứng xếp bằng vai,tập trung trọng tâm vào chân trái.
Khi nói chuyện đôi mắt rũ xuống,treo một nụ cười nhàn nhạt:”Kẹo à? Khi tôi là một thằng nhóc ba tuổi”
A, tôi không thích kẹo.
Chúc Nam Tinh ngoắc ngoắc ngón tay, mũi chân vô thức đi tới rồi kiễng lên.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt ở trên đầu mình, nó rất thẳng, giống như Kỳ Hạ, nhìn qua dường như không ăn khớp với bộ dáng lắm.
Cúng rất cương trực.
Làm cô không thể trốn.
Cô gái chỉ đứng thẳng như vậy, cúi đầu xuống, như thể cô ấy đã mắc phải sai lầm nào đó.
kỳ Hạ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô,không khỏi khoa tay mua chân hai cái.
Cô ấy….còn chưa tới mét sáu?
Đang đánh giá cô,cô gái nhỏ bất giác ngẩng đầu lên.
Không kịp cảnh giác, bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn đôi mắt vô tội trước mặt,Kỳ Hạ khẽ giật mình,sau đó thờ ơ nói:”Mau về đi!”
Ánh mắt của cậu làm Chúc Nam Tinh như rơi xuống đáy vực.
Hẳn là không thích gò bó.
Chúc Nam Tinh nghĩ tới liền rũ mắt, hặc hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123418/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.