Edit: Ross
Trên đường lớn, người đến người đi,đèn xanh chuyển đỏ trong nháy mắt, các phương tiện đi ngược chiều di chuyển chậm lại.
Tầm mắt bị ngăn trở,Chúc Nam Tinh mới phản ứng.
Cô chớp mắt, có chút ngốc.
Nhận sai người?
Không phải Kỳ Hạ?
Nhưng….quần áo và balo rõ ràng là Kỳ Hạ.
Đám đông phương tiện rốt cuộc cũng tan đi,Chúc Nam Tinh lúc này mới nhìn về phía đối diện,sớm đã không còn thấy bóng dáng ấy.
Lòng mang vô hạn nghi hoặc,Chúc Nam Tinh chậm rì rì trở về quán ăn vặt.Làm lơ ánh mắt tò mò của Chu Thư Đồng,ngồi xuống, tâm trí cô bây giờ ngập tràn hình ảnh “Kỳ Hạ” vừa rồi.
Chu Thư Đồng nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh,lại quay sang nhìn chỗ ngã tư cô vừa đứng.
Trong lòng thật sự rất tò mò,vội hỏi:”Có chuyện gì vậy? Gặp được người quen à?”
Chúc Nam Tinh không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, gãi gãi đầu,sau đó dùng hai tay ôm mặt,chống khuỷu tay lên bàn.
Đôi mắt trừng to như viên đạn:”Vừa rồi tớ thấy Kỳ Hạ!”
Nói xong không đợi Chu Thư đồng trả lời, tự mình phủ nhận:”Xem ra là nhận nhầm người!”
Chu Thư Đồng: “……”
“Ảo giác.” Cô phun ra hai chữ rồi kết luận:”Ngày đêm suy nghĩ nhiều quá!”
Tám chữ nhẹ nhàng chui vào lỗ tai Chúc Nam Tinh, giống như quả cầu nhiệt quấn lấy trái tim.
Cô hơi giật mình, như là thấy được đôi mắt đen láy của Kỳ Hạ.
Dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng khẽ cong lên,nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, đôi mắt hơi rủ xuống, vẻ cao ngạo có thể bỏ qua cả thế giới.
Mặc sù cậu có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.