Edit:Ross
Rõ ràng cậu chỉ tiến lại gần hơn một chút,nhưng Chúc Nam Tinh cảm thấy hơi thở của mình dường như bị rút cạn.
Cô ngơ ngác nhìn Kỳ Hạ, nhìn thấy chính mình qua đôi mắt đen lay của cậu.
Chỉ có chính mình.
“Ờm……ờm”Chúc Nam Tinh vô thức nói lắp.
Chỉ trách khí tức của Kỳ Hạ quá mạnh,đôi mắt nhíu lại,ngoại trừ trả lời các vấn đề khác thì trong đầu cô gần như trống rỗng.
“Ờm cái gì?” Kỳ Hạ vẫn không buông tha.
Ngón tay cậu có chút lạnh, cọ vào da cằm cô,không nhịn được xông thẳng lên da đầu.
Chúc Nam Tinh cảm thấy mình sắp bị ngạt thở đến chết.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp,vì thế cô tỏ vẻ vô tội,chậm rì rì đưa tay lên nắm lấy cổ tay Kỳ Hạ.
Da thịt chạm vào nhau,bàn tay cô ấm áp, nhiệt độ cậu lại lạnh.
Cả hai người đều bất giác run lên.
“Trước tiên buông tôi ra được không?.”Đối mặt với Kỳ Hạ như vậy,Chúc Nam Tinh thật ra có chút lúng túng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, không thể không động thân được,”Tôi khó thở”.
Kỳ Hạ lúc này mới để ý tới Chúc Nam Tinh sắc mặt có chút không tự nhiên đỏ lên,khóe môi cậu nhếch lên, có chút vui vẻ.
Khóe miệng đang bị thương, nhếch lên, cơn đau khiên cậu nhanh chóng thu lại nụ cười.
“Tôi cũng đâu có véo mũi hay bịt miệng cậu?” Kỳ hạ bất động thanh sắc mím khóe môi.
Giây tiếp theo, đóng băng.
Ngón tay khẽ chạm vào khóe miệng cậu, không chạm vào vết thương.
“Cậu đừng cười!” Chúc Nam Tinh cau mày,lo lắng hỏi:”Cười đau hơn sao?”
Kỳ Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123414/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.