Edit:Ross
“Cậu có tin không?”
Trong lớp, Chúc Nam Tinh hỏi Chu Thư Đồng, chưa kịp đợi câu trả lời, cô đã nói:”Dù sao thì tớ vẫn không tin, chắc chắn cậu ta đang bí mật “chỉnh” tớ, không được lần sau phải khóa cửa lại.”
Chu Thư Đồng không hiểu vì cái gì mà Chúc Nam Tinh lại có chấp niệm sâu sắc về việc Kỳ Hạ sẽ đánh cô ấy như vậy,”Thế cậu nghĩ gì về Kỳ Hạ? theo như trí nhớ của cậu, thì cậu đã chơi chung với cậu ấy hai năm lận!”
Chúc Nam Tinh xụ mặt, nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu “Hình như không được tốt lắm”
Những kí ức còn sót lại về Kỳ Hạ là lúc cậu ta túm lấy bím tóc của cô rồi gọi cô là đồ ngốc, cho nên cô không thích mái tóc dài của mình bây giờ.
Chu Thư Đồng: “……”
“Không phải, cậu ấy rất tốt mà!”Chu Thư Đồng thay đổi tư thế ngồi, trông rất khí phách, duỗi cánh tay ôm Chúc Nam Tinh vào lòng, giống như mấy người đàn ông trên núi ôm cô vợ nhỏ, “Cậu xem đi, cậu bị người khác bắt nạt, cậu ấy là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu, còn tặng thêm một tháng ăn kẹo thoải mái nữa. Gặp lại sau bao nhiêu năm, cậu lại không nói hai lời tặng cậu ấy “một tấm biển”, à không “vài tấm biển” mới đúng, câu ấy lại không tính toán,Dù gì, trên trán cậu ấy còn để lại một”trái dâu”, cậu cũng đâu vô tội? không cảm thấy áy náy sao?”
“Tớ đã xin lỗi rồi mà, rất thành khẩn đó!” Chúc Nam Tinh lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ của mình lên,”Tớ cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123411/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.