Tôi từ trên tầng thượng rơi xuống, cú chạm đất cực kỳ dữ dội, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng xương cốt rạn nứt trong cơ thể mình.
Anh đứng trước mặt tôi, khóe miệng hơi cong, nở một nụ cười dịu dàng với tôi đang nằm trong vũng máu.
Tôi cố gắng nhớ lại anh là ai.
Nhưng lại đột nhiên phát hiện ra, tôi đã quên mất lý do mình tự sát rồi.
Anh đưa tay về phía tôi, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp.
Tôi chầm chậm giơ cánh tay của mình lên, nắm chặt lấy bàn tay của anh.
……
[Ánh dương vụt mất]
Vào cái ngày Giang Dương tự sát, cặp sách của tôi bị đám người Mộ Dung Tuyền ném vào trong toilet. Tôi ngồi xổm xuống nhặt, bị một thằng con trai đạp ngã sóng soài trên đất. Mộ Dung Tuyền đứng bên cạnh nghịch móng tay của mình, gương mặt hoàn toàn hờ hững.
Trước kia, rõ ràng là cô ấy không như vậy.
Mùa hè năm trước, tôi lên cấp ba.
Người lớn nói với tôi rằng, lên cấp ba chính là một bước đi trên con đường trở thành người lớn, tôi sẽ không còn là đứa nhỏ bị ăn hiếp xong là trốn về nhà khóc lóc. Tôi sẽ cao lên, sẽ trở nên cường tráng, sẽ hòa nhập vào xã hội, sẽ kết được rất nhiều bạn, sẽ tham gia đủ thể loại hoạt động xã hội, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Lòng tôi tràn đầy mong đợi.
Thế nhưng vẫn giống như hồi cấp hai, ở trong lớp, tôi chỉ là một vai diễn mờ nhạt, chẳng ai chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-quen-mat-ly-do-tu-sat-mat-roi/2312863/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.