Chương trước
Chương sau
Edit: Ngân + Beta: Sơ Tình

Lưu Phúc thật thà cười: "Thi đấu thể thao thôi mà, lúc còn trẻ bọn tôi cũng từng chơi, đánh bóng rổ này nọ, đâu có thua mấy người trẻ các cậu."

Bạch Liễu trầm mặc: "Trước hạn báo danh hai tháng, hai người nói với tôi lúc nào cũng được, cũng có thể rút lui. Trong hai tháng này tôi sẽ thử tìm người khác, hai người chỉ là dự phòng, không cần tự miễn cưỡng."

Tuy nói là như vậy nhưng Bạch Liễu thật sự chẳng có bao nhiêu lựa chọn. Bởi chỉ còn mỗi hai tháng, về cơ bản thì người muốn tham gia hay người chơi có tư cách dự thi đều đã ghi danh cả rồi. Người không muốn tham gia cũng chẳng thể tùy tiện đi theo ma mới không có kinh nghiệm gì như Bạch Liễu, ai lại chê mệnh mình dài bao giờ.

Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc hiểu rõ tính nguy hiểm của trò chơi, tuy nhiên họ muốn báo đáp Bạch Liễu. Thoạt nhìn có vẻ là người trẻ tuổi sống hơi bạc bẽo, mặc dù đã bảo sẽ rút lấy linh hồn của bọn họ, trông thì giống một kẻ xấu xa, nhưng thực ra từ đầu đến cuối đều đang giúp đỡ bọn họ.





Một cuộc thi mà thôi, cho dù thật sự chết vì thiếu niên này cũng có sá gì đâu, bọn họ sống đủ lâu rồi.

Bọn họ đã sống nhiều hơn Quả Quả quá lâu rồi.

Nói thật thì so với sự bình tĩnh từng trải của hai lão trung niên Lưu Phúc và Hướng Xuân Hoa, Mục Tứ Thành lại không hờ hững được như thế.

Hắn vừa nghe Bạch Liễu muốn hắn mang theo người mới vào thì đã khùng luôn rồi.

Mục Tứ Thành im lặng hai giây, không thể tin nổi mà cất cao giọng: "Anh muốn tôi rèn luyện người mới? Đệt, thế anh không phải chắc?! Anh định vác theo cả đám lính mới tham gia thi đấu?! Anh bị dở rồi à?! Đây là phương án giải quyết vấn đề mà anh tìm đấy hả?!"

"Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi, hôm qua đúng là khùng mới bị anh lừa lên thuyền giặc." Mục Tứ Thành sụp đổ mất: "Còn nữa, mẹ nhà anh chứ tôi đã mang theo người mới bao giờ đâu!"



"Thế cậu tính bỏ cuộc à?" Bạch Liễu hỏi với thanh âm rất nhẹ: "Tôi vẫn cho phép cậu rút lui đấy, nhưng sau khi cậu rút lui thì chỉ còn một mình cậu chiến đấu đơn độc trong thế giới giả tạo này thôi."

"Hay là tiếp tục cùng tôi chiến một trận league có thể thắng được tương lai thật sự vẫn hơn đây?" Bạch Liễu từ tốn dẫn dắt hỏi.

Mục Tứ Thành như bị thứ gì ép nghẹt cổ họng, chẳng thể nói được, qua hồi lâu âm thanh khàn khàn mang theo sự bất đắc dĩ mới bật ra được.

"Mẹ nó thật đấy, này mà còn phải chọn à? Đương nhiên là đi cùng anh rồi."

Bạch Liễu cắm chìa dự phòng vào ổ khóa, cậu không cử động mà chỉ bình tĩnh hỏi Mục Tứ Thành ở đầu kia điện thoại: "Thế cậu có giúp tôi mang người mới không?"

Mục Tứ Thành chẳng đáp gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều từ bên đó truyền qua. Bạch Liễu không vội, đợi một hồi cũng không gác điện thoại.



"Anh quá giỏi điều khiển lời nói." Mục Tứ Thành nghẹn họng mở miệng, Bạch Liễu nghe tiếng hắn cũng có thể tưởng tượng hắn đang tức điên mà vò đầu bứt tai.

Cuối cùng Mục Tứ Thành buồn bực thở dài: "Để tôi thử, trước tiên phải nói rõ đã, tôi chưa từng kéo theo người mới, cũng không phải mấy tay già đời trong làng kéo người. Anh giao họ vào tay tôi, tôi không thể đảm bảo người ta sẽ sống bò ra ngoài."

Bạch Liễu mỉm cười: "Trước khi có chuyện gì xảy ra, tôi luôn thích đặt giả thiết rằng cậu có thể làm được."

"Bạch Liễu, anh giỏi cái trò lừa tình kéo người vào rọ kiểu này lắm đấy." Mục Tứ Thành cạn lời: "Chắc là trước kia anh làm con buôn đa cấp phải không?"

"Tôi không làm mấy chuyện phạm pháp đâu." Bạch Liễu xoay chìa khóa mở cửa, sắc mặt không đổi, nói: "Mà tôi lừa tình kéo người vào rọ bao giờ?"
Mộc Kha vẫn đợi Bạch Liễu trong phòng, ngạc nhiên quay đầu. Trước đó Bạch Liễu có để lại chìa khóa dự phòng cho Mộc Kha, bảo Mộc Kha chờ cậu về.

"Khi nào chúng ta bắt đầu chơi trò chơi vậy?" Mộc Kha hít sâu một hơi, bóp chặt tay mình, nói: "Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý để bước vào trò chơi rồi."

Mục Tứ Thành ở đầu kia nghe thế chửi ngay: "Đây còn chẳng phải Mộc Kha sao, anh còn nói anh không làm trò lừa tình kéo người vào rọ đi, tên Mộc Kha này sao lại đạp chân lên thuyền giặc của anh..."

Bạch Liễu gọn gàng dứt khoát cúp máy: "Gặp lại trong trò chơi, Mục Tứ Thành."

----

Hệ thống: 【Hoan nghênh người chơi Bạch Liễu tiến vào trò chơi, xin hãy chú ý an toàn của bản thân.】

Bạch Liễu từ từ mở mắt, trên người vẫn là quần âu và áo sơ mi trắng. Mộc Kha đăng nhập trò chơi cùng với cậu, nhưng vị trí đăng nhập của tất cả người chơi vốn là ngẫu nhiên. Bạch Liễu nhìn những người chơi xung quanh cũng chẳng thấy Mộc Kha đâu. Lúc cậu chuẩn bị đi tìm Mộc Kha, vừa định mở màn hình hệ thống của mình thì cửa sổ cảnh báo đỏ chói đã tự động nhảy ra trên màn hình.
【Hệ thống cảnh báo: Người chơi Bạch Liễu nhận được một lệnh truy sát.】

【Hệ thống nhắc nhở: Nhắc nhở thân thiện rằng người chơi có thể thay đổi gương mặt tránh để sát thủ phát hiện rồi bám đuôi.】

Bạch Liễu nhướng mày:【Lệnh truy sát? Thay đổi gương mặt ngẫu nhiên đi.】

【Thông báo: Bước vào quá trình thay đổi gương mặt ngẫu nhiên - Thay đổi chiều cao (174 -> 161),thay đổi màu tóc (đen thẫm -> nâu xoăn dài),màu môi (màu da -> màu anh đào),khoảng cách đồng tử mở rộng, làm mắt to hơn...】

Quần áo Bạch Liễu đang mặc cũng thu nhỏ lại theo vẻ ngoài, Bạch Liễu nhìn dáng vẻ nữ sinh cấp ba đơn thuần vô hại của mình, thực sự có hơi: "..."

Mắt thẩm mỹ của hệ thống ngẫu nhiên thay đổi dung mạo kiểu này thật sự khiến Bạch Liễu chẳng dám gật bừa.

Có điều vẻ ngoài như vậy thì xác suất cậu bị nhận ra chắc chắn vô cùng thấp, nhưng Mục Tứ Thành vẫn có thể tìm thấy cậu nhanh như cũ. Cái mánh tìm người này nhờ cả vào mũi, theo lời của hắn thì từ trên xuống dưới cả người Bạch Liễu chỉ toàn mùi tiền, cách xa mấy trăm mét cũng ngửi được. Dường như đúng là thế thật, Bạch Liễu vừa đăng nhập không lâu Mục Tứ Thành đã tìm ra cậu rồi.
Vẻ mặt vốn nặng nề của Mục Tứ Thành chưa giữ được bao lâu đã bị mái tóc xoăn dài bồng bềnh, chiều cao tụt hẳn xuống mười mấy cm và bờ ngực nữ sinh cấp ba của Bạch Liễu vả cho bay sạch: "Anh... còn có sở thích này à?"

Bạch Liễu lười nói với hắn, cậu kéo vạt váy xuống che đi vị trí tầm mắt kì dị của Mục Tứ Thành đang dán vào, thẳng thắn nói: "Còn nhìn nữa tôi đánh chết cậu, tôi rước được một lệnh truy sát, thứ đó là cái gì thế?"

"Đúng rồi, tôi đang tính nói với anh chuyện này đây." Mục Tứ Thành nghiêm túc trở lại: "Có công hội hạ lệnh truy sát anh."

Lệnh truy sát giống với quảng cáo pháo hoa trước đây Bạch Liễu từng thấy, nó có thể phát ra một thông báo cho toàn thể người chơi, muốn phát được thì cần điểm tích lũy, khá tương tự với thả pháo hoa trò chơi trực tuyến quy mô lớn mấy năm trước Bạch Liễu từng chơi. Vừa thả một cái, toàn bộ dàn loa bên trong trò chơi sẽ đồng loạt phát ra âm thanh, tất cả người chơi đều có thể nghe thấy.
Lúc Bạch Liễu hỏi đến đấy, trên đỉnh đầu bắn ra một quả pháo hoa, tàn pháo rơi xuống dính trên người Bạch Liễu, màn hình của cậu tự động xuất hiện thông báo:

【Hệ thống thông báo: Công hội Cương Thi phát lệnh truy sát người chơi Bạch Liễu.】

【Nội dung lệnh truy sát: Công hội Cương Thi tuyên thệ với đại đa số người chơi, trong vòng ba ngày sẽ gϊếŧ chết Bạch Liễu, đoạt lấy hai đạo cụ của NPC cấp Thần là [Xương cá Siren] và [Quỷ Kính] để chuẩn bị cho cuộc thi! Hoan nghênh toàn thể người chơi cùng theo dõi! Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ công hội Cương Thi nha. ~ Bắn tim.】

"Công hội Cương Thi?" Bạch Liễu xoa cằm: "Đây là công hội nhỏ à? Tôi chưa nghe bao giờ."

"Không phải công hội nhỏ." Mục Tứ Thành cạn lời: "Xin anh đấy Bạch Liễu, anh làm ơn dời ít sự chú ý từ điểm tích lũy sang chỗ khác đi. Anh tham gia league luôn rồi, cũng phải tìm hiểu thêm về đội thi đấu và công hội đứng đầu chứ."
Bạch Liễu: "Tôi đâu thấy công hội Cương Thi trong mười vị trí tuyên truyền tiếp ứng của league, mười hạng đầu cũng không lên được, chẳng lẽ không phải công hội nhỏ?"

Giọng điệu khi nói chuyện cộng với vẻ mặt của Bạch Liễu đều vô cùng hờ hững, cậu thật sự đang hỏi chứ không hề có ý cười chê. Thế nhưng Mục Tứ Thành lại cảm thấy rõ ràng Bạch Liễu đang châm biếm công hội Cương Thi kia, điều này khiến hắn bật cười.

Nhưng rất nhanh sau đó Mục Tứ Thành đã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Công hội Cương Thi không phải công hội nhỏ."

Nói rồi, Mục Tứ Thành mở màn hình hệ thống, tiếp đó mở khu tuyên truyền tiếp ứng của vòng trò chơi. Ngón tay hắn lướt thẳng một đường, cuối cùng cũng dừng lại, đưa cho Bạch Liễu xem.

"Công hội của bọn họ tuy rằng không nổi tiếng mấy." Mục Tứ Thành chỉ vào hai người chơi trên bảng cho Bạch Liễu coi: "Nhưng công hội đó lại có tổ hợp hai người chơi vô cùng nổi tiếng, cũng là người sáng lập ra công hội."
"Hơn hết hai người chơi này đều chỉ thiếu một bậc nữa là tiến lên cấp S trong top người chơi." Mục Tứ Thành ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Liễu: "Là top người chơi cao hơn người chơi công hội như Trương Khôi không biết bao nhiêu bậc, trình độ chuyên nghiệp, gϊếŧ người như cỏ."

--------

【Người chơi: Miêu Phi Xỉ.】

【Tổng số liệu tiếp ứng hiện tại: 410 ngàn, xếp hạng 67 trong tổng số người chơi, mở khóa kim bài miễn tử.】

【Xếp hạng bảng tổng điểm tích lũy: 134.】

【Thuộc về công hội: Cương Thi Ăn Thịt Thối.】

--------

【Người chơi: Miêu Cao Cương.】

【Tổng số liệu tiếp ứng hiện tại: 230 ngàn, xếp hạng 107 trong tổng số người chơi, mở khóa kim bài miễn tử.】

【Xếp hạng bảng tổng điểm tích lũy: 179.】

【Thuộc về công hội: Cương Thi Ăn Thịt Thối.】

---------

Bên cạnh hai tấm áp phích còn có một nút bấm tam giác hiển thị video, bên cạnh viết 【Video tuyên truyền người chơi hot】 ---- 【Video tuyên truyền: Tổ hợp hai người xuất sắc nhất năm, video cut ~ khoảnh khắc rực rỡ của Cương Thi Ăn Thịt Thối – tổ hợp cha con máu tanh nanh vàng không việc ác nào không dám làm. ~】
Video có thể xem miễn phí, Bạch Liễu không chút do dự bấm vào.

Ba phút sau, Bạch Liễu đã xem xong, video dừng lại ở bức ảnh cuối cùng. Đó là một người đàn ông, một mặt giằng cởi xích sắt đeo trên khóe miệng, một mặt kích động cắn chặt không buông lưng của một người khác. Người nọ rõ ràng là người chơi đối địch, bị cắn một miếng mà gào khóc thảm thiết. Răng nanh đỏ au lún sâu vào máu thịt bầy nhầy của người kia, máu tươi bắn bê bết trên mặt kẻ công kích.

Đứng bên cạnh người chơi đang hăng say ăn thịt người là một cương thi trung niên thuộc triều Thanh, da của gã màu xanh tím, vóc người cao. Quái vật làm phiền gã trước đó đã bị gã quật ngã bằng một cú tát, dường như các đòn tấn công không gây ra chút sát thương nào đối với gã. Mình mẩy gã to cao, nhìn vừa vững vàng vừa trưởng thành, có điều âm khí trên mặt cái xác đó thật sự quá dày đặc, vậy nên trông gã vô cùng kỳ quái.
"Kẻ điên ăn thịt người là Miêu Phi Xỉ, cương thi đánh quái vật là Miêu Cao Cương, lực phòng ngự trong hình thái cương thi rất cao. Bọn họ là một tổ hợp hai người phòng ngự và tấn công điển hình, do là cha con nên độ ăn ý cũng cao." Mục Tứ Thành giải thích: "Hơn nữa vị trí của hai người trên bảng thuộc tính cũng rất cao, đều vượt tám ngàn, là người chơi cấp S-, mà bình thường cấp A gϊếŧ anh cũng chỉ cần mấy giây có lẻ thôi."

Bạch Liễu vừa thu tầm mắt vài giây lại nhìn sang video của kẻ ăn thịt người Miêu Phi Xỉ, có hơi suy tư chống cằm, hỏi lại: "Bởi vậy phương thức công kích của tên Miêu Phi Xỉ này là cắn người?"

"Không phải, phương thức công kích của gã là song đao, gã ăn thịt người là bởi vì -----" Mục Tứ Thành tạm dừng, phức tạp nói: "Miêu Phi Xỉ có sở thích đặc biệt, gã thích ăn thi thể, thi thể trẻ con còn tươi ấy, nghe nói ngoài hiện thực thứ này đã bị bỏ tù vì phạm tội chưa thành, nhưng vì chưa thành nên lại được thả ra."
Bạch Liễu nâng mắt nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu có thể nói đơn giản một chút không, gã thích ăn thịt trẻ con, hơn nữa còn từng bắt hụt mấy đứa?"

Mục Tứ Thành im lặng một lúc: "Phải."

Nhưng chuyện cũ nghe rợn cả người này cũng không thể thu hút quá nhiều sự chú ý của Bạch Liễu, cậu xoa cằm nghĩ ngợi. Bạch Liễu vô cùng chân thành nhìn Mục Tứ Thành: "Nhưng tôi đã khiêm tốn tới thế rồi, vì sao bọn họ còn nhìn chòng chọc vào tôi?"

"..." Tên này khuấy lên mưa máu gió tanh trong trò chơi, thế mà còn mặt mũi nói mình đã khiêm tốn, Mục Tứ Thành mặt không biểu cảm phun chữ: "Chắc do anh trông ngon đấy."

Bạch Liễu mặc váy giật hết cả mình: "Hóa ra là vậy á? Tôi đã nói mà."

Mục Tứ Thành: "..."

Đừng nói với tôi anh tin thật đấy!

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Đến rồi đây! Tui bắt đầu ngó dịch dinh dưỡng!
Từ giờ thì không có xoắn não nữa đâu! Đừng nuôi tui ú mất thôi huhuhu! Xin mấy bồ đó!

6 chẳng có chút xíu cảm giác gì với bản thân cả: Tui đi làm thôi mà, sao mấy người ai cũng chĩa mũi dùi vào tui vậy?

611: Tụi tui quay lại rồi đây >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.