Nghịch Thần liên hợp với các đội viên khác dẫn Hắc Đào đến Hồ Trò Chơi, tư thái đi đường của đoàn người rất thong thả, nhưng người chơi xung quanh cứ thấy là quay ngoắt né đi chỗ khác.
“Cậu nhìn đi!” Nghịch Thần phàn nàn Hắc Đào, “Tất cả là do cậu đấy! Lúc nào cũng hung hăng hết!”
Hắc Đào liếc nhìn anh: “Bọn họ không sợ tôi thì cũng sợ một người chiến thắng khác, không liên quan gì đến tôi, chỉ đơn giản là sợ hãi bản thân không giành được thắng lợi mà thôi.”
“Nếu nỗi sợ hãi của bọn họ là một phần của chiến thắng, vậy cứ để bọn họ sợ hãi đi.” Hắc Đào quay đầu, thờ ơ nói.
—— ngụ ý chính là thắng lợi cuối cùng cũng thuộc về y, giọng điệu vừa kiêu ngạo lại vừa khẳng định.
Nghịch Thần không nói nên lời.
Tên Hắc Đào này tuy rằng EQ = 0, nhưng thỉnh thoảng suy nghĩ lại rất thấu đáo và sắc sảo, làm anh muốn lợi dụng những chuyện đó để dạy dỗ y cũng không được.
“Được rồi, chọn đại ba trò chơi đi.” Nghịch Thần bất đắc dĩ xoa trán, anh hoàn toàn bất lực với Hắc Đào rồi, “—— để chúng tôi xem hiệu quả huấn luyện một mình của cậu, ngược lại cũng để cậu kiểm nghiệm lại thành quả huấn luyện của chúng tôi trong thời gian qua như thế nào.”
“…… Nếu chúng tôi có thể khống chế cậu.” Nghịch Thần hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói, “Cậu phải về lại đội, nghiêm túc tham gia huấn luyện giải đấu.”
Hắc Đào gật đầu, y rút roi dài đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phong-than-trong-tro-choi-vo-han/3065026/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.