Bách Dật nhìn Hắc Đào dò hỏi, anh ta mở miệng, muốn trả lời câu hỏi của Hắc Đào, nhưng trong nháy mắt lại chẳng thể nói được gì.
Định nghĩa về bạn bè, người thân và người yêu thực ra khá đơn giản, nhưng không hiểu sao Bách Dật lại cảm thấy.... Đáp án cho câu hỏi này thật tàn nhẫn đối với Hắc Đào.
Mặc dù Hắc Đào cũng chẳng quan tâm.
Thấy Bách Dật không trả lời mình, Hắc Đào lại đưa mắt nhìn qua: "Cậu cũng không thể nói được sự quan trọng của【Bạn bè, người thân, người yêu】 cũng giống như 【 hiện thực 】."
"Vậy thì không cần trả lời tôi làm gì." Hắc Đào dùng đầu gối hất roi treo tr3n chân, cụp mắt xuống, "Toàn mấy thứ vặt vãnh."
Bách Dật im lặng một lúc lâu rồi mới ngượng ngùng cười, ừ một tiếng: "... Ừ, quả thật đối với cậu, những thứ này không quan trọng."
"Bởi vì mấy thứ này cũng giống như 【 hiện thực 】, chỉ là những nơi để những kẻ yếu đuối như chúng tôi lẩn tránh."
Bách Dật thẫn thờ lẩm bẩm một mình.
Kể từ đó, Hắc Đào không bao giờ hỏi bất cứ ai câu hỏi về hiện thực nữa, y giống như trước đó, độc lai độc vãng khắp nơi trong trò chơi.
Người trong Danh Sách Sát Thủ cũng ngầm ăn ý với nhau, không nói với Hắc Đào bất cứ điều gì liên quan đến hiện thực.
Hắc Đào không thích sống sảnh trung tâm, y chỉ thích ngủ trong trò chơi, nếu tìm được phó bản mình thích thì sẽ thường đến nơi này để ngủ hoặc nghỉ ngơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phong-than-trong-tro-choi-vo-han/3064982/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.