🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghịch Thần nháy mắt: "Bạch Liễu đang ở Hồ Trò Chơi, có muốn đi tìm cậu ta không?"

Hắc Đào liếc nhìn Nghịch Thần: "Anh muốn tôi tìm Bạch Liễu làm gì?"

Nghịch Thần phá ra cười hắc hắc: "Bạch Liễu chụp được Hồ Trò Chơi rồi, chỉ muốn hỏi cậu ta xem có thể chia sẻ cho chúng ta dùng một phần được không, tất nhiên không phải miễn phí, bên này chúng ta sẵn sàng trả tiền thuê."

"Không phải là cậu rất thân với Bạch Liễu sao, có thể nói vài lời giúp chúng ta hay không?" Nghịch Thần hướng dẫn từng bước.

Hắc Đào chậm rãi đứng thẳng lưng, gật đầu đồng ý, mặt mày nhàn nhạt nói: "Vậy tôi dẫn mọi người đi hỏi một chút."

Liêu Khoa đang hóng chuyện: "..."

Hắc Đào quả thật dễ dụ.

Bên ngoài Hồ Trò Chơi, Nghịch Thần nhìn tấm biển có nội dung 【 Không phải thành viên của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang không được vào 】, gãi đầu rồi định bước vào trong.

Chuông báo động vang lên ngay lập tức.

Bạch Liễu thong thả bước từng bước ra khỏi Hồ Trò Chơi, theo sau là Đường Nhị Đả đang chỉnh sửa lại súng của mình.

Một lúc sau, Mục Tứ Thành mặt mũi bầm dập, Mộc Kha khóe miệng chảy máu, và Lưu Giai Nghi nhìn thì có vẻ đỡ hơn một chút nhưng tr3n mặt bầm tím hết cả rồi, mới miễn cưỡng bò lê bò lết từ Hồ Trò Chơi ra ngoài.

Mục Tứ Thành quỳ rạp tr3n mặt đất phun ra một ngụm máu, trợn trắng mắt mắng mỏ: "Bạch Liễu, anh là quỷ chứ không phải là người mà, chỉ là huấn luyện thôi, xuống tay cũng.. khụ khụ.. tàn nhẫn quá!"

Mộc Kha ngồi thẳng lưng, chống kiếm, thở hổn hển, môi run run, không thể nói nên lời.

Lưu Giai Nghi thì tốt hơn một chút, vừa bước ra đã nằm thẳng cẳng thành hình chữ đại (大) tr3n mặt đất, hít sâu ho khan vài tiếng rồi nói: "Bạch Liễu, em nghĩ là anh muốn giết bọn em để đổi đội viên luôn rồi đấy."

"Làm gì có." Bạch Liễu cười, "Tôi chỉ nghĩ mức này mà các cậu còn không chịu nổi thì thà chết dưới tay tôi còn hơn chết dưới tay kẻ khác trong giải đấu."

Mục Tứ Thành sợ hãi, chỉ vào Bạch Liễu phàn nàn với Lưu Giai Nghi: "Lúc nãy trong game anh đã bảo là nói không chừng Bạch Liễu muốn giết chúng ta, em xem, anh ta thừa nhận rồi kìa!"

"Bọn tôi chết rồi thì anh đi đâu tìm được đội viên tốt như vậy hả!!"

Bạch Liễu nhìn qua cửa vào của Hồ Trò Chơi.

Mục Tứ Thành vô thức nhìn theo ánh mắt của Bạch Liễu thì thấy Nghịch Thần đang ngượng ngùng cùng Hắc Đào đang nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu đứng ở cửa Hồ Trò Chơi.

"Danh Sách Sát Thủ đến đây làm gì vậy?" Mục Tứ Thành cảnh giác đứng lên chắn trước mặt Bạch Liễu, "Này, Hồ Trò Chơi hôm nay chúng tôi thuê rồi, các anh không thấy mấy dòng chữ ( Không phải thành viên của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang không được vào) à?

Bạch Liễu tiến lên một bước nhìn Nghịch Thần: "Có chuyện gì sao?"

Nghịch Thần gãi gãi mặt, bối rối nhìn đi chỗ khác: "Nói thì có chút không biết xấu hổ, nhưng Bạch Liễu này, cậu có thể cho chúng tôi mượn Hồ Trò Chơi mà đội của cậu thuê một chút được không?"

"Đương nhiên không phải miễn phí!" Thấy đám người Đoàn Xiếc Thú Lang Thang bắn ánh mắt hung dữ nhìn qua, anh vội xua tay, "Chúng tôi trả tiền, cậu cứ ra giá đi!

Bạch Liễu suy tư một hồi: "Cũng được."

Mục Tứ Thành kinh ngạc lên tiếng: "Bạch Liễu!"

Bạch Liễu cười nhìn Nghịch Thần: "Nhưng không chỉ có tiền, tôi còn cần một số thứ khác."

Nghịch Thần cảnh giác nói: "Cái gì?"

Bạch Liễu mỉm cười: "Một số thông tin sắp tới tôi cần sử dụng."

Nghịch Thần ngẩn ra, hình như hiểu được điều gì đó nên hỏi ngược lại, " Sơn Dương Cuồng Nhiệt và Nghĩa trang công cộng Laser, phải không?"

"Đúng vậy." Bạch Liễu nở nụ cười thân thiện, "Nghịch Thần tiên sinh, anh là một trong số ít Chiến Thuật Gia mà tôi biết đã từng đối đầu với hai công hội này và thắng cả hai, tôi tin là anh có thể chia sẻ với tôi một số kinh nghiệm quan trọng nào đó."

Nghịch Thần ánh mắt đen tối nhìn Bạch Liễu một hồi, sờ sờ cằm, sau đó cười sang sảng: "Tất nhiên rồi! Các Chiến Thuật Gia nên giúp đỡ lẫn nhau mà!"

Sau đó Nghịch Thần đỡ lấy bả vai Bạch Liễu, đẩy hắn sang một bên, cười tủm tỉm nói: "Nhưng thông tin để nói nhiều lắm, một mình tôi ở đây nói chuyện phiếm với cậu, cậu để cho đồng đội của tôi chơi chung Hồ Trò Chơi trước nhé?"

Bạch Liễu liếc nhìn Nghịch Thần, quay người lại nói với Đường Nhị Đả, "Cho bọn họ vào đi, mọi người cứ tự huấn luyện trước, tôi nói chuyện với Nghịch Thần chút đã."

Đường Nhị Đả gật đầu, kéo Mục Tứ Thành mặt mày nhăn nhó đi vào.

Vốn dĩ người của Danh Sách Sát Thủ cũng muốn vào Hồ Trò Chơi huấn luyện, thế nhưng Bách Gia Mộc và Bách Dật hì hục dùng hết sức vẫn không làm gì được Hắc Đào đứng lù lù bất động tại chỗ không thèm di chuyển.

Hắc Đào nhìn chằm chằm Bạch Liễu đang nói chuyện với Nghịch Thần trong góc, Bách Gia Mộc và Bách Dật chỉ thiếu chút nữa là nâng hai chân y lên luôn rồi, mệt đến mức thở không ra hơi.

Bách Dật tức giận: "Hắc Đào, cậu không nghe Nghịch Thần bảo chúng ta vào trong huấn luyện sao!"

Hắc Đào dừng lại: "Tôi không muốn vào huấn luyện."

Bách Gia Mộc hỏi ngược lại, "Chúng ta đến đây để huấn luyện chứ còn làm gì nữa!"

Hắc Đào nói, "Tôi không đến để huấn luyện."

Bách Dật ngạc nhiên tò mò hỏi: "Vậy cậu tới đây làm gì?"

Hắc Đào không nói nữa.

Y đến vì Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu lại chẳng thèm để ý đến y, từ đầu đến giờ vẫn không buồn liếc nhìn y một cái, cũng không nói chuyện với y nữa.

Liêu Khoa bất đắc dĩ vừa buồn cười hô lớn một tiếng: " Nghịch Thần, Hắc Đào cứ đứng canh cửa, không đi vào huấn luyện kìa."

Nghịch Thần quay đầu lại, nhìn thấy Hắc Đào đang nhìn chăm chú Bạch Liễu thì đau đầu đỡ đán, sau đó lấy lòng nhìn Bạch Liễu, chắp tay thi lễ nói: "Bạch hội trưởng, làm phiền cậu một chuyện được không, cậu bảo Hắc Đào vào trong huấn luyện đi, cậu ta không chịu nghe tôi, chỉ nghe lời cậu thôi."

Bạch Liễu từ xa liếc nhìn Hắc Đào, vẻ mặt lãnh đạm: "Y không phải là chủ công chính của tôi, tôi ra lệnh cho y, anh không cảm thấy không hợp lý à?"

Nghịch Thần cười ý tứ: "Bạch hội trưởng chắc hẳn cũng có không ít chuyện khó nói, bây giờ lại nghĩ một đằng nói một nẻo... Bạch hội trưởng quan tâm Hắc Đào nhiều như vậy, chẳng lẽ nói một câu với cậu ấy cũng không được sao?"

Bạch Liễu im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng: "Hắc Đào, vào huấn luyện đi."

Hắc Đào trầm mặc trong chốc lát rồi a một tiếng, xoay người bước vào đại sảnh Hồ Trò Chơi.

Y nắm chặt roi trong tay, vung vẩy đập vào đầu gối cứ như đang tự đánh mình.

Nhìn thấy Hắc Đào cuối cùng cũng bằng lòng đi vào, Nghịch Thần thở phào nhẹ nhõm, chắp tay khom lưng cảm ơn Bạch Liễu lần nữa: "Cảm ơn Bạch hội trưởng."

Bạch Liễu liếc mắt: "Không cần cảm ơn, hy vọng Nghịch Thần tiên sinh có thể chia sẻ thông tin khiến tôi hài lòng."

Nghịch Thần đứng thẳng người, nụ cười tr3n mặt tắt ngấm: "Thông tin về Nghĩa trang công cộng Laser thì công hội các cậu cũng thu thập khá đầy đủ rồi, nhiều hơn thì tôi cũng không có."

"Còn về việc tôi chiến thắng bọn họ như thế nào thì có liên quan đến bí mật về kỹ năng của tôi, không thể nói cho cậu biết được."

"Nhưng theo ý kiến của tôi, đối với Nghĩa trang công cộng Laser luôn thay đổi đội viên liên tục như vậy." Nghịch Thần dựa vào tường thở dài, "thì thông tin cũng chẳng có ích lợi gì cả, còn phải cứ chằm chằm nhìn họ thi đấu, phiền phức lắm."

"Nhưng đối với Sơn Dương Cuồng Nhiệt thì tôi có một vài thông tin hữu ích cho cậu đây."

Nghịch Thần nhìn Bạch Liễu: "Cá nhân tôi nghĩ đội này còn nguy hiểm hơn cả Nghĩa trang công cộng Laser."

Bạch Liễu nói, "Tôi có nghe tin anh đã giết Chiến Thuật Gia của họ trong trận khiêu chiến."

Nghịch Thần im lặng trong chốc lát: "Tôi giết không được, Chiến Thuật Gia đó có kim bài miễn tử, hiện tại vẫn là Chiến Thuật Gia của Sơn Dương Cuồng Nhiệt."

Bạch Liễu nhìn Nghịch Thần: "Nghe nói anh nổi tiếng là ôn hòa, cũng chưa từng chủ động đả thương ai huống chi là giết người, sao lần đó lại ra tay?"

Nghịch Thần dừng một chút, ánh mắt nhìn xa xăm về cửa Hồ Trò Chơi không một bóng người: "Đội này có hai người có kỹ năng rất lợi hại."

"Một người là Chiến Thuật Gia của họ tên là Khổng Dương Húc, kỹ năng của gã là 【 câm lặng 】, sau khi sử dụng có thể đóng băng giao diện điều khiển của tất cả các người chơi đang thi đấu, bao gồm cả giao diện của chính họ."

"Sau khi giao diện điều khiển hệ thống bị đóng băng, các kỹ năng, hệ thống và đạo cụ dự trữ đều không thể sử dụng, những lợi thế mà các công hội tích lũy sẽ chẳng còn gì."

"Lúc này, chỉ cần trong đội có đội viên không có kim bài miễn tử và bị thương." Nghịch Thần dựa đầu vào tường, thở ra một hơi, "thì chính là một cơn ác mộng."

"Bọn họ sẽ bất chấp tất cả tấn công đội viên này, gi3t ch3t người đó, bởi vì bọn họ biết nếu người đó chết tức là sẽ chết thật sự."

"Đối với một đội trọng tình nghĩa đội nhóm như Thợ Săn Hươu thì cách làm này đã phá vỡ tâm lý của chúng tôi."

"Bởi vì giao diện điều khiển bị đóng băng nên Chiến Thuật Gia tôi đây click mở giao diện để bỏ quyền cũng không làm được, chỉ có thể nhìn họ tàn sát các thành viên trong đội, còn phải cắn răng hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, bởi vì khi vượt cửa trò chơi thì mới có thể kết thúc thi đấu."

Nghịch Thần lãnh đạm nói: "Cuối cùng, tôi giết Chiến Thuật Gia của đối thủ, kết thúc kỹ năng của gã, thắng trận đấu."

Bạch Liễu hỏi, "Kỹ năng sát thương kia là gì?"

Nghịch Thần nhớ lại: "Nó tên là 【 đội paparazzi 】."

"Kỹ năng này là kỹ năng nguy hiểm nhất." Nghịch Thần quay đầu sang một bên, "Kỹ năng này không dùng ở đây mà dùng ở hiện thực."

"Kỹ năng này có thể nắm bắt tọa độ thực của người gần gũi nhất với cậu."

"Sau khi lấy được tọa độ, bọn họ sẽ tấn công người ở tọa độ này trong hiện thực, đồng thời còn thông báo cho cậu, để cậu chạy tới chứng kiến cảnh người đó bị tấn công."

Nghịch Thần nói tới đây thì hé hé môi, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng chẳng nói gì cả.

Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn Nghịch Thần: "Tôi không thích nghe người khác để lộ vết sẹo của mình."

"Nhưng nếu anh cần ai đó lắng nghe câu chuyện của anh vào lúc này, tôi có thể không tính phí lắng nghe, miễn phí nghe anh kể khổ."

Bạch Liễu mặt không chút thay đổi: "Miệng tôi cũng rất kín đáo, sẽ không có bất kỳ ai biết Chiến Thuật Gia nổi tiếng số 1 trong game lại có một quá khứ bi thảm như vậy đâu."

Nghịch Thần không nhịn được cười: "Vậy chắc tôi phải cảm ơn cậu à?"

Bạch Liễu gật đầu: "Không có chi."

Nghịch Thần cười thành tiếng: "Cậu thật là thú vị."

Anh im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Tọa độ mà Sơn Dương Cuồng Nhiệt lấy được chính là nơi làm việc của người yêu tôi."

"Cô ấy là một giáo viên mẫu giáo, lúc đó vừa mới tan sở, nhà trẻ còn rất nhiều trẻ con chưa được đón về, người của Sơn Dương Cuồng Nhiệt đã lái một chiếc ô tô quá tốc độ đâm vào đó."

Nghịch Thần chậm rãi thở ra một hơi: "Cô ấy đẩy mấy đứa nhỏ ra, bị xe tông vào, tr3n bụng có một vết cắt lớn."

"Tuy rằng cuối cùng không có nguy hiểm đến tính mạng... nhưng không còn khả năng sinh con."

Nghịch Thần chậm rãi cúi đầu: "Cô ấy rất thích trẻ con."

Bạch Liễu không trả lời.

Nghịch Thần cười: "Nghe mấy chuyện này có chút xấu hổ nhỉ?"

Bạch Liễu lắc đầu: "Chuyện lớn như vậy mà trong hiện thực tôi chưa từng thấy báo chí đưa tin, tôi đang suy nghĩ có phải là..."

"Ừ, đúng như cậu nghĩ đấy." Nghịch Thần nhẹ giọng trả lời, "Cậu cũng gặp Lý Cẩu rồi phải không? Tên tội phạm dùng điểm đổi đạo cụ để xóa bỏ chứng cứ giết người của hắn đấy?"

"Người của Sơn Dương Cuồng Nhiệt  cũng làm như vậy."

"Sau khi phạm tội có thể dùng điểm đổi lấy đạo cụ để xóa đi sự thật của tội ác, tr3n cơ sở đó, bọn chúng liều lĩnh tấn công những người bình thường này hết lần này đến lần khác, bởi vì cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, miễn có đủ điểm thì chúng có thể dùng đạo cụ để xóa tất cả những gì đã xảy ra, ngay cả ký ức của nạn nhân cũng bị xóa, chỉ còn lại những vết sẹo."

"Người yêu tôi không nhớ rõ cô ấy đã gặp phải chuyện gì, tại sao lại đột ngột không thể có con".

Nghịch Thần ngẩng đầu: "Trừ tôi ra, không ai nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì."

"Sau đó tôi có nghĩ đến chuyện giết gã."

Nghịch Thần nhẹ nhàng nói: "Nhưng trong hiện thực không có bằng chứng, trong đại sảnh trung tâm trò chơi thì không thể giết người, sau khi vào trò chơi thì gã lại có thể câm lặng tất cả các kỹ năng, cái giá phải trả cho việc giết gã quá cao, tôi không muốn lãng phí mạng sống của bất kỳ đội viên nào để gi3t ch3t người này."

"Người này sớm muộn gì cũng sẽ chết."

Bạch Liễu nhìn Nghịch Thần: "Anh đã tính đến việc dùng đạo cụ để khôi phục thân thể người yêu chưa?"

Nghịch Thần rũ mắt xuống: "Tôi không muốn dùng bất cứ đạo cụ nào liên quan đến trò chơi này tr3n người cô ấy, cô ấy bị tôi liên lụy một lần là đủ rồi."

Bạch Liễu nói: "Tôi nghe Vương Thuấn kể, trong lúc thi đấu, Khổng Dương Húc đột nhiên điên loạn hét vào mặt anh, bảo là không ai có thể giết được gã cả trong trò chơi và ngoài trò chơi."

Nghịch Thần bừng tỉnh, "À chuyện đó à, bởi vì lúc ấy tôi đã tiên đoán cho gã."

Bạch Liễu liếc mắt nhìn Nghịch Thần: "Không phải lúc đó kỹ năng của anh đã bị gã đóng băng à, sao còn có thể tiên đoán?"

Nghịch Thần cười tủm tỉm: "Ừ, cho nên tôi chỉ lừa gã thôi, nhưng mà gã lại tin điều đó."

"Tôi nói với gã, cho dù mi có giãy giụa ti tiện thế nào đi nữa, một ngày nào đó, mi sẽ chết dưới tay của Chiến Thuật Gia tàn nhẫn và giỏi nhất tr3n thế giới này." Nghịch Thần quay lại nhìn Bạch Liễu, "Thế nào? Nghe có hay không không? Có đáng sợ không?"

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "Tàm tạm thôi."

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.