🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lá bùa vàng bay lất phất ngang qua Khổng Húc Dương, gã nghiêng người nhanh tay lẹ mắt dùng hai ngón tay nhanh chóng kẹp lấy, liếc nhìn phù văn tr3n mặt phù, chế nhạo: "Âm Thi Phù cấp thấp?"

"Chơi với Bạch Liễu vui thật đấy." Khổng Húc Dương cười khinh thường, lạnh lùng, "Muốn dùng một lá bùa Âm Thi Phù cùi bắp để thoát khỏi thiên la địa võng, chuyển qua khống chế 4m vật mà tôi điều khiển á?"

Nói xong, Khổng Húc Dương vung vẩy hai ngón tay, lá bùa vàng trong tay không gió tự cháy, phát ra ngọn lửa màu xanh tím rồi nhanh chóng biến thành tro tàn, cười lạnh một tiếng: "Quả thật si tâm vọng tưởng, một chút âm khí này đút cho quỷ nó còn chê."

Những lá bùa màu vàng liên tục từ kẽ hở trong cửa mộ bay tứ tung ra ngoài, bị Khổng Húc Dương chặn lại rồi đốt cháy.

Sự khinh thường và đắc ý tr3n mặt của Khổng Húc Dương càng hiện rõ: "Sắp 12:15 rồi, hấp hối giãy giụa cũng vô dụng thôi."

"Bọn Bạch Liễu sẽ bị nhốt trong âm phủ vĩnh viễn phải không?" Dương Chí nhìn chằm chằm vào khe hở của cửa mộ, đáng ra phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lúc này hắn càng lúc càng căng thẳng, tr3n trán chảy mồ hôi lạnh, môi trắng bệch khô khốc, "Khổng ca, cái Âm Dương Cách Lộ Phù gì đó thật sự không thể giải được sao?"

Khổng Húc Dương kỳ quái liếc nhìn Dương Chí: "Cậu cũng đã từng chơi qua thôn Âm Sơn rồi còn gì, chẳng lẽ không biết Đạo gia trong phó bản này coi trọng đạo hạnh và nhân quả báo ứng sao?"

"Dựa theo sắp đặt của trò chơi này, Âm Dương Cách Lộ Phù là tà thuật, đã dùng thì chỉ có chết, đúng giờ tý một khắc âm dương giao nhau phù mất đi hiệu lực thì mới có thể thoát ra ngoài, nhưng hiện tại chúng ta đang canh giữ ngay cửa, Bạch Liễu lại bị tôi gài bẫy, có chạy đằng trời."

"Hoặc chỉ có Mao Sơn đạo nhân chính phái đạo hạnh cực kỳ cao thâm mới giải được bùa chú, nhưng trong phó bản này không có người như vậy, hơn nữa theo Đạo giáo đã giả thuyết, người sử dụng tà thuật nhất định sẽ bị phản phệ, chẳng hạn như bây giờ Bạch Liễu đang bị phản phệ đó thôi."

"Chúng ta sắp thắng rồi, cậu còn lo cái gì?"

Dương Chí miễn cưỡng cười cười, hắn lau mồ hôi lạnh tr3n trán: "Ừ."

Dương Chí tuy biết là như vậy, nhưng không hiểu sao cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mạnh, nếu không phải do Khổng Húc Dương cứ muốn đứng ngay khe cửa chờ thi thì Dương Chí chỉ muốn quay người rời đi mà thôi.

Khổng Húc Dương thái độ nhàn tản, hứng thú nhìn đống bùa Âm Thi Phù không ngừng chui ra từ khe cửa, sau đó lười ngăn cản, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, miệng bắt đầu chậm rì rì đếm ngược: "Mười."

"Chín."

Dương Chí hoảng hốt đến mức không thể không cắt ngang việc đếm ngược của Khổng Húc Dương: "Khổng ca, hay chúng ta đi trước đi, lỡ như Bạch Liễu..."

"Lỡ như, lỡ như cái mẹ gì?" Khổng Húc Dương sốt ruột đảo mắt, "Rốt cuộc tôi chẳng hiểu cậu đang sợ cái gì, Bạch Liễu hoàn toàn không thể trở mình, trừ phi có một đạo sĩ chính phái đạo hạnh cao thâm tới giúp..."

Gọng nói Bạch Liễu không nhanh không chậm vang ra từ cửa mộ: "Tám."

Dương Chí và Khổng Húc Dương đều dừng lại, bọn họ chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa mộ.

Bạch Liễu lại đếm ngược: "Bảy."

Dương Chí vẻ mặt kinh hãi lùi lại một bước, chỉ vào cửa mộ nói: "Khổng ca, Bạch Liễu cũng đang đếm ngược!"

"Nó lòe người khác thôi, chạy cái gì mà chạy!" Khổng Húc Dương giữ vai Dương Chí không cho hắn ta lùi lại, nhìn chằm chằm vào vết nứt của cửa mộ, "Tôi muốn xem hắn muốn làm gì —— bốn."

Bạch Liễu giọng nói lạnh nhạt: "Ba."

"Hai." Khổng Húc Dương phi một tiếng, giọng điệu lạnh lùng, "Yên tâm đi, chúng ta chờ thắng là được."

Bạch Liễu nhàn nhạt nói: "Một."

Lần đếm ngược cuối cùng rơi xuống đúng 12:15 phút, một làn khói mù xám xịt lan nhanh từ hai bên lối đi của lăng mộ, tiếng cười đùa của đứa trẻ giấy và giọng cười khúc khích duyên dáng của cô dâu trở nên khắc nghiệt, như xa như gần truyền từ cửa mộ:

"Mời khách đến đường âm phủ, sống trong nhà âm phủ, trở thành gia đình ở âm phủ!"

Đám 4m vật đó dường như đang kéo túm Bạch Liễu và Mục Tứ Thành vào trong huy3t mộ, tạo ra âm thanh cọ xát của vải và đế giày đá tr3n mặt đất.

Mục Tứ Thành khó nhọc giãy dụa: "Cút đi! Buông tao và Bạch Liễu ra!!"

Khổng Húc Dương vui mừng khôn xiết: "Xong rồi!"

Dương Chí thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng tràn ngập niềm vui: "Khổng ca, chúng ta đã..."

Chữ "thắng" của Dương Chí chưa kịp nói ra, một luồng sáng đỏ đột nhiên bật ra từ khe nứt của cửa mộ, sau đó một âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên.

Âm thanh nhảy dựng một hồi khiến mặt đất rung động kịch liệt, giống như có vật rất nặng liên tục nhảy lên hạ xuống tr3n mặt đất, khiến cho ngôi mộ dưới đất rung chuyển chấn động từ bên này sang bên kia.

Bọn Khổng Húc Dương toàn thân lắc lư xiêu vẹo, Khổng Húc Dương đỡ bức tường kịp thời ổn định cân bằng, Dương Chí bị chấn động trực tiếp ngồi bệch tr3n mặt đất, ngây người nhìn ngôi mộ đã bị chấn động đến nỗi nứt cả cửa: "... Thứ gì vậy?! Trong mộ có thứ này sao?!"

Khói mù xám xịt bao phủ cửa mộ trong phút chốc biến mất, người giấy cùng cô dâu bên trong phát ra tiếng kêu sợ hãi chói tai, sau đó là tiếng bước chân nhỏ vụn và tiếng giấy loạt xoạt vang lên như thể bọn họ đang chạy trốn.

Vẻ mặt Khổng Húc Dương tái mét: " Sao lại thế này? Sao Âm Dương Cách Lộ Phù lại bị phá bỏ?! Bạch Liễu không thể nào hóa giải được đạo phù này!"

"Trong thôn Âm Sơn không có người sống nào có thể giải Mao Sơn tà thuật!" Tinh thần Khổng Húc Dương hoảng kinh, gã không ngừng lùi lại cách xa cánh cửa lăng mộ nứt toác. "NPC duy nhất có thể hy sinh thân mình để giải tà thuật đã bị tôi đuổi đi từ lúc đầu rồi! Sao lại thế này?!"

Cánh cửa lăng mộ làm bằng gạch nứt ra vì chấn động, một luồng sáng đỏ chói lòa bên trong lóe ra, một tiếng gầm trầm khàn khàn giống như dã thú thức tỉnh từ xa truyền đến, từng trận âm khí tràn ngập trong không khí khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

Cửa mộ vỡ tan, khuôn mặt tái nhợt của Bạch Liễu hiện ra sau cửa mộ, bên miệng thấp thoáng hai chiếc răng nanh, cười nhìn Khổng Húc Dương: "Anh bẫy tốt lắm, đúng là ở đây không có đạo sĩ còn sống nào có thể phá bỏ tà thuật."

"Nhưng lại có đạo sĩ quỷ có thể phá bỏ tà thuật nha." Bạch Liễu cười như không cười, "Anh đã quên ngôi mộ này dùng để chôn ai rồi sao?"

Khổng Húc Dương và Dương Chí đều im lặng, sau đó từ từ cứng nhắc quay đầu lại nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu giơ lên lá bùa Âm Thi Chú mà Khổng Húc Dương lúc đầu cười nhạo: "Một chút âm khí nhỏ xíu như này đúng là ngứa mắt thật đó, nhưng dùng để đánh thức chủ nhân ở đây vậy là đủ rồi."

Khổng Húc Dương kinh ngạc nhìn con cương thi mặc trang phục đạo sĩ, móng tay hai bên tay dài thòng đen xì giơ cao, đang không ngừng nhảy từng bước tới phía sau Bạch Liễu.

Tr3n người cương thi dán đầy bùa vàng mới vẽ nguệch ngoạc, khuôn mặt của nó gần như bị che lấp, chỉ chừa lại một đôi mắt đen lay láy có quầng thâm và làn da xanh xao nhăn nheo khô ráp, mà những lá bùa màu vàng đó chính xác là bùa chú Âm Thi Phù.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Khổng Húc Dương đã biết thứ này chính là con quái vật nguy hiểm nhất trong toàn bộ phó bản của Thôn Âm Sơn ——cương thi đạo nhân trăm năm.

Trong lăng mộ chôn cùng nhiều người như vậy, toàn bộ dân làng ở Thôn Âm Sơn đã chết không vào luân hồi, chính là để thu thập âm khí oán khí để luyện thành con cương thi này.

Dương Chí suy sụp đầu tiên: "Bạch Liễu, cậu điên rồi sao! Nó tỉnh rồi thì tất cả chúng ta đều phải chết!"

"Tôi biết nha." Bạch Liễu không hề dao động, hắn nhún vai bày tỏ sự hối hận, tr3n mặt mang theo nụ cười bất cần, "Nhưng dù sao tôi cũng sẽ chết, thôi thì cứ kéo theo các anh chôn cùng với tôi xem như cũng có lời."

Toàn bộ đám người giấy tượng trưng cho khói mù âm phủ theo động tác nhảy lên của đạo nhân cương thi toàn thân phát ánh đỏ đều bay tứ tán rồi tan biến, lúc đạo nhân cương thi chuẩn bị nhảy tới cửa mộ, một con đường dường như vô hình nằm chắn ngang đường, ngăn không cho nó tiếp tục nhảy qua.

Khổng Húc Dương nhìn chăm chú, tim gần như nhảy lên cổ họng: "Bùa Âm Dương Cách Lộ Phù có tác dụng!"

"Mau bẫy nó đi!" Dương Chí sợ tới mức mặt tái nhợt, hai tay cầu khẩn Bạch Liễu vẽ được phù có tác dụng, có thể bẫy được con trùm cuối này.

Mẹ nó, thứ này mà thả ra thật thì bọn họ còn chơi cái rắm, chạy cũng vô dụng, chờ chết hết đi!

Đạo nhân cương thi khuôn mặt dán đầy bùa vàng thở ra một luồng khí trắng xóa, từ từ cúi đầu xuống, đôi mắt đen tím đó nhìn xuống đường, ngón trỏ bàn tay phải khẽ xoay chuyển, nhìn động tác thì dường như đang vẽ một lá bùa trong không khí.

" Không thể nào..." Dương Chí sửng sốt, "Nó chết rồi thì sao còn nhớ đạo pháp để vẽ được chứ?!"

"Đạo hạnh thâm hậu, lại quen tay hay làm." Bạch Liễu xoa cằm trầm ngâm cười, "Hình như đang vẽ cách phá bùa chú thì phải?"

Đạo sĩ cương thi vừa điểm móng tay ở nét vẽ cuối cùng, vách ngăn gợn sóng vô hình tr3n đường liền bị phá vỡ, nó ngửi ngửi mấy lần trong không khí, không chút do dự nhào đến chỗ Khổng Húc Dương.

"Đù má nó!" Khổng Húc Dương mắng một tiếng, lấy ra một đống bùa vàng vừa ném lung tung về phía sau vừa đồng thời dán lên người mình, xoay người bỏ chạy, "Bạch Liễu, cho dù đem nó ra được nhưng một chút thủ đoạn phòng thân cậu cũng không có, nó đuổi giết đầu tiên chính là cậu, không phải tôi!"

"Chờ cậu chết rồi thì tôi vượt cửa! Tôi cũng sống sót, tôi cũng chiến thắng thôi!"

Nụ cười Bạch Liễu càng sâu, hắn nhẹ giọng hỏi: "Thật sao?"

Giây tiếp theo, đạo sĩ cương thi dường như không nhìn thấy Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đang đứng ở cửa, nhảy qua bọn họ, đi thẳng về phía Khổng Húc Dương và Dương Chí đang chạy phía trước.

Dương Chí đang thở hổn hà hổn hển đuổi theo Khổng Húc Dương, nghe thấy tiếng ầm ầm thình thịch bay nhanh đến gần phía sau, hắn quay đầu lại ngẩn người, điên cuồng kéo tay áo Khổng Húc Dương, giọng chua the thé: "Khổng ca! Cương thi không đuổi theo hai đứa Bạch Liễu! Nó đuổi theo chúng ta!"

Khổng Húc Dương quay đầu nhìn lại, hai mắt mở to, không khỏi hét lên một tiếng, điên cuồng rắc cả đống bùa vàng để ngăn chặn cương thi dùng móng tay đâm giết họ: " Tại sao lại như vậy?!"

Đống bùa vàng kia nằm trong tay cương thi đạo hạnh cao thâm, chưa kịp ngáp đến cái thứ hai, tất cả đều bị phá bỏ, sau đó lại nhảy thình thịch đuổi theo.

Nhìn theo bóng lưng của đạo sĩ cương thi, nghe tiếng hét cuồng loạn của Khổng Húc Dương và Dương Chí, Mục Tứ Thành vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy mê mang.

Mục Tứ Thành hoang mang nhìn xuống, khoảnh khắc Âm Dương Cách Lộ Phù mất đi hiệu lực cậu đã hoàn toàn bình thường trở lại, quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Nếu nói đạo sĩ cương thi này muốn săn lùng người sống thì mới đuổi theo giết Khổng Húc Dương và Dương Chí, vậy tại sao nó lại không đuổi theo chúng ta? Hiện tại chúng ta cũng xem như người sống mà, nó hoàn toàn không để ý đến chúng ta."

"Đạo nhân cương thi không phải đuổi giết người sống." Bạch Liễu bình thản nhìn bóng lưng đạo nhân cương thi rời đi, "Là đuổi giết người ngoài."

Mục Tứ Thành càng lúc càng khó hiểu: "Người ngoài? Ý anh là người của thôn Âm Sơn? Nhưng nếu đám người Khổng Húc Dương đều bị coi là người ngoài, chúng ta cũng không phải là người ngoài sao?"

"Vốn dĩ chúng ta cũng là người ngoài." Bạch Liễu cười híp mắt, hắn âu yếm sờ đầu Mục Tứ Thành, "Nhưng sau khi cậu lấy hơn 30 bà vợ của thôn Âm Sơn thì chúng ta không còn là người ngoài nữa".

Mục Tứ Thành: "..."

Mục Tứ Thành chỉ vào bóng dáng cương thi, nghẹn khuất phản bác: "Không phải chứ, nếu nói vậy thì anh đâu có kết hôn với người thôn Âm Sơn? Anh cũng là người ngoài mà, sao cương thi đó lại không đuổi theo anh?"

"Cậu đang nói gì vậy đứa nhỏ ngốc nghếch này." Ánh mắt Bạch Liễu càng thêm trìu mến, "Tôi chủ trì hôn lễ của cậu, ăn tiệc của cậu, náo cậu và cô dâu động phòng, tôi đương nhiên được tính là trưởng bối nhà mẹ đẻ của cậu, sao có thể gọi là người ngoài chứ?"

Mục Tứ Thành: "..."

1 ông 30 bà 🤣🤣🤣
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.