🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nhưng mà... Không phải trí nhớ của Bạch hội trưởng bị c4n nuốt sao?" Vương Thuấn mới đầu hiểu ra, sau đó lại do dự hỏi: "Sao cậu ấy có thể nhớ được kế hoạch mà mình đã sắp đặt trước đó chứ?"

"Đúng là Bạch Liễu không nhớ thật." Lưu Giai Nghi dựa vào lưng ghế, hai tay ôm mặt nhìn lên màn hình lớn, tr3n mặt nở nụ cười tinh quái, "Nhưng lúc con hàng đó vừa vào phó bản thì đã dùng biện pháp cũ để lưu lại kế hoạch đã sắp xếp, để sau này lỡ có mất trí nhớ thì vẫn có thể kiểm tra lại được."

Vương Thuấn ngẫm nghĩ lại một hồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi trước khi Bạch Liễu bị mất trí nhớ hắn không hề nhìn thấy Bạch Liễu dùng bút ghi chép bất kỳ ghi nhớ hoặc lưu lại bất kỳ ký hiệu nào ở ven đường, thậm chí cũng không ghi hình lại, không hề có bất cứ động thái nào chứng tỏ Bạch Liễu đã lưu lại kế hoạch hoặc ghi chép hành động của mình.

Hắn thật sự là không nghĩ ra Bạch Liễu đã lưu kế hoạch của mình như thế nào, vì thế khiêm tốn hỏi tiếp: "Hội trưởng dùng biện pháp cũ gì để lưu lại kế hoạch vậy?"

"Bạch Liễu đã dùng phương pháp cũ mà tôi đã giao tiếp với anh ấy trong lần chơi phó bản Viện mồ côi Ái Tâm." Mộc Kha cười rộ lên, "Đánh dấu bằng cách gấp trang sách."

Vương Thuấn giật mình: "Dấu gấp sách?"

"Đúng rồi, anh không thấy dựa theo trí nhớ của Bạch Liễu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà lại nhớ được quá nhiều thứ của 《 Bản thảo của Mao Sơn Tà Thuật 》là khá kỳ lạ sao?" Lưu Giai Nghi ôm mặt quay đầu lại nhìn Vương Thuấn.

Vương Thuấn sửng sốt, đúng là hắn cũng cảm thấy điểm này có hơi kỳ lạ, nhưng lúc Bạch Liễu hành động thì phong thái của hắn lại quá tự nhiên, cứ như Bạch Liễu sinh ra là để làm như vậy, cho nên đương nhiên Vương Thuấn bỏ qua điểm đáng ngờ đó.

Nhưng Lưu Giai Nghi thì tinh tế hơn nhiều, cô bé nghiêm túc phân tích: "Nếu người trong game là Mộc Kha thì anh ấy quả thực có thể đọc cuốn sách đó trong khoảng thời gian ngắn, sau đó rút ra thông tin hữu dụng nhất của nó."

"Nhưng với trí nhớ của Bạch Liễu thì anh ấy không làm được."

Lưu Giai Nghi giơ ngón tay lên: "Cho nên chỉ có một khả năng, đó là  trước khi Bạch Liễu bị mất trí nhớ, anh ấy đã xem lướt qua sách, sàng lọc thông tin trong đó, đánh dấu những trang mà anh ấy cho là quan trọng, tiếp đó sau khi mất trí nhớ, Bạch Liễu chỉ đọc lại những trang đã đánh dấu nên sẽ nhớ lại rất nhanh."

Vương Thuấn bắt đầu cảm thấy choáng váng, hắn rất ít chơi game nên không thể theo kịp suy nghĩ của Lưu Giai Nghi, hai mắt bắt đầu xoay mòng mòng: " Vậy là chỉ cần gấp trang sách thì sẽ khiến Bạch Liễu mất trí nhớ hiểu được cậu ấy muốn làm trước khi mất trí nhớ à?"

"Cuốn Mao Sơn tà thuật gì đó..." Vương Thuấn rất hoang mang, "Trong cuốn sách đó chắc đâu có viết về điểm yếu của Khổng Húc Dương và kế hoạch cụ thể của Bạch Liễu đâu nhỉ?"

Nghịch Thần nở nụ cười: "Không cần phải ghi huỵch tẹt ra như thế đâu."

"Bởi vì Bạch Liễu đang ra lệnh chứ không phải tự bàn bạc với bản thân, chỉ cần Bạch Liễu lúc sau làm đúng theo những gì hắn đã đánh dấu trong sách là được."

"Ra lệnh?" Vương Thuấn nghe đến đó thì hiểu được, cười khổ nói: "Vậy có phải giống như Bạch hội trưởng bình thường giao tiếp tôi không, rất nhiều lần không cần hiểu rõ tại sao, chỉ cần thực hiện các điều khoản do Bạch hội trưởng sắp xếp theo đúng nhiệm vụ là được?"

Nghịch Thần gật đầu, anh th0 dài một hơi: "Gần như vậy đó."

"Mặc dù đa số thời điểm Bạch Liễu sắp xếp rất chính x4c, nhưng cá nhân tôi vẫn cảm thấy hơi độc tài." Nghịch Thần bất lực giang hai tay ra, mỉm cười, vỗ vỗ lưng Vương Thuấn như thể đồng bệnh tương liên, trấn an nói: "Nhưng Bạch Liễu không nhằm vào ai cả, cậu cũng thấy đó, ngay cả bản thân mình mà cậu ấy cũng làm như vậy, cậu đừng để bụng làm gì, cứ đi theo cậu ấy là được..."

Theo lời nói của Nghịch Thần, Mộc Kha và Lưu Giai Nghi từ từ quay mặt lại, ngay cả Đường Nhị Đả nãy giờ vẫn im thin thít cũng liếc Nghịch Thần mấy lần.

" Vị Chiến Thuật Gia của Danh Sách Sát Thủ này, anh đối với Chiến Thuật Gia của chiến đội chúng tôi ..." Lưu Giai Nghi nhướng mày.

Mộc Kha nhíu mày: "Rất quen thuộc phong cách hành sự?"

Đường Nhị Đả dựng đứng lông mày, lạnh mắt cảnh giác nhìn Nghịch Thần.

Nghịch Thần: "......"

Nghịch Thần bình tĩnh nắm chặt tay, ho khan một tiếng: "Có sao? Chỉ là hiểu biết bình thường đối với chiến thuật gia có khả năng đối đầu trong tương lai thôi mà, mọi người trong chiến đội chúng tôi đều hiểu rõ Bạch Liễu, cậu nói đúng không Hắc Đào?"

Hắc Đào ngồi kế bên mặt không biểu cảm, gật đầu đồng ý như đúng rồi: "Tôi hiểu rõ nhất."

Ngồi nãy giờ từ đầu đến cuối không chen vô được câu nào Bách Gia Mộc và Bách Dật: "..."

Ủa có à?

..... Không phải chúng ta gặp Bạch Liễu lần đầu tiên mới vào tháng trước thôi sao? Hay hai người đã lén lút làm quen với Bạch Liễu sau lưng chúng tôi dzẫy?

Trái ngược với không khí cực kỳ hài hòa bên Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, bầu không khí của toàn bộ hồ quan sát lại không hài hòa chút nào.

Sơn Dương Cuồng Nhiệt gần như loạn hết cả lên, nhiều thành viên hoảng loạn mạnh ai nấy chạy ——  lúc trước bọn họ đã đập hết số điểm dự trữ để lọt vào danh sách xếp hạng, giờ lại xuất hiện tình huống này, khán giả cũng đâu có ngu, bởi thế chạy được càng sớm thì càng tốt.

Tốc độ phát triển Hồ Đánh Cuộc của bọn họ thẳng tiến về 0!

Khán giả không ngừng xì xào:

"Trời đựu, nguy hiểm thật đó, may là ông đây chưa đâm đầu vào sơn dương, nếu không thì bây giờ mông cũng chổng lên trời rồi."

"... Tôi cảm giác đoàn xiếc thú sắp thắng, giờ có nên cược không nhỉ?"

"Tui cũng muốn cược, nhưng cứ chờ xem tí nữa đã..."

"Chờ xem gì nữa bác ơi, về sau càng nhiều người cược thì lãi suất tính toán toàn diện càng thấp, tranh thủ còn sớm cược luôn đi!"

"Nhưng mà kỹ năng của Khổng Húc Dương chỉ tạm thời mất hiệu lực thôi, vẫn có thể sử dụng lại được mà? Tui vẫn nghĩ tình hình Bạch Liễu không khả quan mấy đâu, cứ xem thêm rồi tính..."

Vương Thuấn nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống, nhíu mày: "Rõ ràng chúng ta đang có lợi thế nhưng tốc độ phát triển Hồ Đánh Cuộc của chúng ta không tăng được bao nhiêu cả, chỉ mới tăng nhẹ rồi lại hạ nhiệt rồi."

"Bởi vì kỹ năng này của Khổng Húc Dương có thể sử dụng lại, gã lại là tuyển thủ kỳ cựu đã từng thi đấu ba giải đấu lớn nên rất nhiều khán giả vẫn rất kỳ vọng." Lưu Giai Nghi bình tĩnh nói, "Cũng bình thường thôi, anh cứ chờ đi."

Tuy nói là bình thường, nhưng vẻ mặt Lưu Giai Nghi không hề buông lỏng chút nào, mím chặt môi nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

"Khổng Húc Dương không thể sử dụng kỹ năng đối đầu với Bạch Liễu nữa." Nghịch Thần nhìn Bạch Liễu đang quất roi tr3n màn hình lớn một lúc, nhẹ nhàng nói.

Lưu Giai Nghi quay lại nhìn Nghịch Thần: "Tại sao?"

Nghịch Thần dường như nhớ lại điều gì đó, khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa thứ gì đó khiến Lưu Giai Nghi không hiểu nổi, như khói như mây: "Bởi vì Khổng Húc Dương đã nhìn thấy trí nhớ của Bạch Liễu."

"Khi bạn nghĩ đối phương là một thứ toàn năng, điên cuồng và quyền lực như một vị thần, bạn sẽ sợ hãi đối phương từ tận đáy lòng, cảm thấy không thể đánh bại đối phương vì họ quá mạnh, cho nên tận dụng mọi cơ hội có thể để giết đối phương, ngăn họ lật ngược tình thế."

"Bởi vì đối phương là mục tiêu dung hợp của hai danh từ 【 mạnh mẽ 】và 【 xấu xa 】, là tấm bia để tập b4n giết, bạn sẽ luôn giữ cho thần kinh căng thẳng và duy trì hiệu quả chiến đấu ở mức cao nhất cho đến khi bạn b4n trúng mục tiêu giết được họ mới thôi."

"Đánh giá đối thủ mạnh sẽ k1ch thích hiệu quả chiến đấu và tính hiếu chiến của bạn."

"Nhưng một khi bạn biết rằng người đó đã có một tuổi thơ bi thảm, đi đào băng vào mùa đông, ch3t đuối vào mùa hè, không thích học hành và ngủ gật trong lớp toán, chật vật lớn lên thành một tên nhóc hai mươi mấy tuổi keo kiệt, trong ngày sinh nhật của mình cũng không dám mua một cái bánh kem, cuối cùng chỉ mua hai cân quýt lấp li3m cho qua chuyện, giãy giụa sinh tồn khổ sở so với rất nhiều người tr3n thế giới này...

Nghịch Thần im lặng một lát, anh cụp mắt xuống: "Thì lúc đó, bạn sẽ không thể nào cảm thấy đối phương mạnh mẽ nữa."

"Đánh giá một người mạnh mẽ là dựa tr3n cảm xúc sợ hãi, ghen tị, sợ hãi ..v.v..khi quan sát chăm chú từ xa, Khổng Húc Dương cảm thấy một người mạnh hơn gã dựa vào việc gã cảm thấy đối phương có điều kiện khách quan tốt hơn mình."

"Nhưng bây giờ Khổng Húc Dương hoàn toàn biết được ký ức của Bạch Liễu."

"Trong ký ức, điều kiện của Bạch Liễu rất kém về mọi mặt, kém đến nỗi Khổng Húc Dương sẽ không tin rằng Bạch Liễu, người lớn lên trong môi trường như vậy, sẽ là một người mạnh mẽ hơn gã."

Nghịch Thần đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi, anh mỉm cười, mặt mày hiền hòa, trong giọng điệu có một loại tiêu sái kiêu ngạo:

"Tất nhiên, cá nhân tôi cho rằng Bạch Liễu mạnh hơn nhiều so với Khổng Húc Dương, chúng ta chắc cùng chung quan điểm này, phải không?"

Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm Nghịch Thần một lúc lâu, quay đầu sang một bên, lạnh lùng nói: "Rác rưởi không xứng so sánh với Bạch Liễu."

Nghịch Thần thuận theo lưu loát cười: "Ừ."

Trong game.

Móng khỉ và đuôi khỉ tr3n người Mục Tứ Thành giống như hình chiếu không ổn định, nhấp nháy hai lần rồi hoàn toàn giữ nguyên hình, cậu chụp lấy tấm ván gỗ đập mạnh xuống, mặt đất bốc lên một lớp bụi dày.

Khổng Húc Dương xoay người tránh đòn của Mục Tứ Thành, che miệng quỳ tr3n mặt đất, đôi mắt đỏ đến mức gần như nhỏ máu: "Sao tụi bây lại thoát khỏi kỹ năng của tao được, rõ ràng chỉ là hai thằng loser... "

"Mày nói ai loser!" Mục Tứ Thành đứng dậy vọt tới, móng vuốt che ngang sườn mặt, hung ác tát ba nhát về phía Khổng Húc Dương, "Tao thấy mày mới chính là loser!"

Khổng Húc Dương nhanh chóng xếp hai chân lại, một lá bùa xòe ra dán ngay trước đung quần, móng vuốt sắc bén của Mục Tứ Thành vừa chạm vào lá bùa của Khổng Húc Dương liền tạo ra một tiếng cooong vang dội, như tiếng kim loại và đá cứng va vào nhau.

"Cái đệt, gì vậy?!" Mục Tứ Thành choáng váng cả người, "Háng bằng sắt à?!"

Khổng Húc Dương cười nham hiểm: " Cương Cân Thiết Cốt Phù."

"Đừng tưởng kỹ năng của tao mất đi hiệu lực thì hai đứa mày muốn làm gì thì làm." Dù sao thì Khổng Húc Dương đã tham gia trận đấu giữa mùa giải, tâm lý rất ổn định, dễ dàng nhanh chóng đối phó với những tình huống ngoài dự kiến như vậy.

Khổng Húc Dương không buồn quan tâm đến Mục Tứ Thành, quay đầu lạnh giọng quát Dương Chí bên cạnh: "Sợ cái gì, đào nhanh lên! Kỹ năng của tao chỉ tạm mất tác dụng thôi, chờ chút nữa khôi phục bình thường khống chế bọn nó là xong! "

Mục Tứ Thành nghiến răng định tấn công một lần nữa, cậu quét chân về phía Khổng Húc Dương, Khổng Húc Dương nhanh tay lẹ mắt lại dán lá bùa Cương Cân Thiết Cốt Phù vào mắt cá chân gã, ngón chân Mục Tứ Thành đá trúng gã như đá vào cái cọc sắt, đau điếng đến độ cậu phải ôm chân nhảy dựng lên.

Khổng Húc Dương cười lạnh hai tiếng, gã biết mình đánh cận chiến không bằng Mục Tứ Thành nên nhất quyết giữ khoảng cách, tranh thủ sơ hở lùi về phía sau để đám cương thi hai bên bảo vệ mình.

Cùng lúc đó, Khổng Húc Dương nhịn đau c4n đầu lưỡi, phun máu lên đống lá bùa vàng trong tay, sau đó nhướng mắt giơ cánh tay vung nhanh về phía trước, bùa trong tay gã bay ra dán chặt lên trán của đám cương thi xung quanh:

"Cương Cân Thiết Cốt Phù, đi!"

Bùa vàng vừa dán lên trán của đám cương thi, mắt chúng bỗng dưng đỏ rực, phần thịt vốn thối rữa tr3n cơ thể phát triển thành một lớp cơ bắp chằng chịt liên kết với nhau, bề mặt da được mạ một lớp ánh đồng, răng nanh dài ra một tấc.

Đám cương thi này có tóc cạo nửa đầu như kiểu tóc điển hình của người tiền triều, mặc áo khoác để hở phần tr3n nguc đầy đặn được mạ một lớp ánh đồng, chúng rống to phối hợp với nhau để bao vây Mục Tứ Thành vào giữa...

"Đù má nó, đừng nói đây là thập bát cương thi đồng nhân trận nhé?!" Mục Tứ Thành tấn công liên tục, nhưng ngoại trừ tự làm đau tay chân mình thì không có cách nào để thoát ra ngoài.

Cương thi dàn thành trận càng lúc càng gần, Mục Tứ Thành dùng chân trái đá một con cương thi đang nhe răng tới gần, đồng thời dùng tay phải chặn một con cương thi trước mặt để ngăn nó c4n cổ mình.

Mục Tứ Thành dùng sức đến nỗi gân xanh ở cổ đều nổi hết cả lên: "... Bạch Liễu, anh đâu?!"

Một chiếc roi đung đưa từ bên này sang bên kia cố gắng đâm vào, roi quất vào làn da cương thi tạo ra âm thanh ping ping pong pong chói tai, bị tứ chi đan xen dày đặc như bức tường đồng chặn lại.

"Đánh chúng không ăn thua." Giọng nói bình tĩnh của Bạch Liễu từ bên ngoài truyền đến, "Bọn chúng cứng quá, tôi cũng không vào được, cậu hãy cố lên."

Bạch Liễu nói xong thì xoay người vọt lẹ.

Mục Tứ Thành bị nhốt giữa một đống cương thi vai u thịt bắp tường đồng da sắt: "???"

"Trở lại coi, khốn nạn quá mà!" Mục Tứ Thành giận điên người đến nỗi lông khỉ đuôi khỉ đều xoăn tít dựng đứng, "Không phải anh bảo tôi cứ làm đi, có chuyện gì anh sẽ chịu trách nhiệm hết sao! Bây giờ cả đám người vây tôi ở đây, anh phải chịu trách nhiệm cho tôiiii!"

Nhưng bên ngoài không còn tí âm thanh nào của Bạch Liễu, chỉ có giọng nói châm chọc âm dương quái khí của Khổng Húc Dương trào phúng: "Bị bỏ rơi rồi phải không?"

Vừa nói, Khổng Húc Dương sặc sụa một tiếng, sắc mặt gã tái nhợt, lau vết máu chảy ra khóe miệng: "Trận trước tao đã nghiên cứu qua thuật pháp chính phái rồi, loại bùa Cương Cân Thiết Cốt Phù này đã dùng cho cương thi thì bách chiến bách thắng, tuy giá trị tấn công ở mức trung bình thôi nhưng giá trị phòng thủ cực cao, đám cương thi bị khống chế sẽ không nghe lời ai ngoại trừ tao, không có bất kỳ giải pháp nào, ngoại trừ người thi pháp phải mất một ít máu... "

"Nhưng tao sắp thắng rồi, mất một tí máu đó thì nhằm nhò gì?" Khổng Húc Dương nghiêng người về phía Mục Tứ Thành đang bị nhốt trong trận chỉ biết nghiến răng không thể nhúc nhích, "Yên tâm đi, tao không để lũ cương thi vờn ch3t mày đâu, tao ra tay nhanh lắm, giờ thì ch3t nhá!"

Xa xa truyền đến một tiếng nổ "ầm" cực lớn, kèm theo tiếng nước chảy ào ào.

Một viên đạn từ xa bay tới b4n trúng bàn tay đang giơ lên của Khổng Húc Dương, phát ra tiếng "bangg" giòn tan, con dao ngắn tr3n tay Khổng Húc Dương rơi xuống đất.

Khổng Húc Dương đau đớn thét lên, máu trào ra khỏi lòng bàn tay.

"Sao lại có đạn ở đây?" Khổng Húc Dương che lòng bàn tay vừa bị b4n, kinh ngạc quay lại.

Dương Chí đang đào huyệt cũng hốt hoảng ngẩng đầu: "Mới rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có gì đâu." Bạch Liễu tỉnh bơ đáp, ngón tay đang còn giữ cò súng lục ổ quay hoa hồng, "Tôi mới b4n nổ ao nước để nối huyệt mộ với bãi tha ma này lại ấy mà."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu chuyển đổi sang giao diện cá nhân của người chơi Đường Nhị Đả, sử dụng kỹ năng cá nhân (viên đạn hoa hồng) 】

"Nó b4n nổ cái ao làm gì vậy?!" Dương Chí hoảng sợ nhìn Khổng Húc Dương, "Nơi này nối liền với dòng sông ngầm dưới cầu trong huyệt mộ, b4n nổ sẽ kéo tất cả quái vật trong huyệt mộ lại đây!"

" Khổng ca, quái vật nhiều quá chúng ta ứng phó không nổi đâu!"

Khổng Húc Dương nắm chặt bàn tay phải đang rỉ máu, bắp thịt tr3n gò má run rẩy c4n chặt răng: "Bạch Liễu——!"

Rõ ràng chỉ là một tên hạ đẳng không ra gì, sao có thể ép gã tới mức này chứ!

Từ cái ao cách đó không xa, có thể thấy lờ mờ một đống tay chân nhợt nhạt không ngừng thò ra bám chặt vào bờ, lũ ma cọp vồ vẹo bò ra khỏi lớp bùn dưới đáy ao bị nổ, khuôn mặt cười toe toét của người giấy cũng dính đầy bùn, nó nhảy nhót tr3n con đường rợp bóng cây về phía bên này, đi bên cạnh là một nhóm cô dâu đội khăn trùm đầu, vung vẫy khăn hỉ, động tác đoan trang dịu dàng.

Trước mặt là mấy con quỷ cầu tuẫn táng đang che mặt bằng dù trắng, đi tới đâu nước nhễu nhão tới đó, tr3n mặt đất là hàng đống bóng phách quỷ vặn vẹo lên xuống từ trái sang phải, âm thanh nói chuyện rôm rả của nam nữ già trẻ ồn ào ầm ĩ hết cả một quãng đường.

Ở phía xa nhất là một số người giấy nâng theo bảy cái quan tài đang mở, bên trong là những ông lão ch3t đuối có khuôn mặt xanh tái tím ngắt và nụ cười đôn hậu.

Móng tay đen sắc nhọn của mấy ông lão yên tĩnh đan xen trước nguc, tựa hồ thật sự đã ch3t, nhưng nhìn kỹ lại, móng tay họ vẫn đang dài ra, ý cười tr3n miệng càng ngày càng sâu, càng lớn, thậm chí nứt đến tận mang tai.

Tr3n con đường bùn ướt ở vùng quê dày đặc âm khí, áo liệm trắng và quần áo cưới đỏ đan xen, mơ hồ chồng lên nhau, tiền giấy vãng sinh vuông tròn không ngừng rơi từ tr3n trời xuống, bên tai vang lên tiếng kèn xô na một cao một thấp báo hiệu hạnh phúc và tang tóc, mùi nhang, dầu sáp, mùi hôi thối x4c ch3t và hơi nước phân hủy xộc vào tràn ngập mũi miệng của mọi người.

Cảnh tượng bách quỷ dạ hành này làm cho người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng phải run sợ, Mục Tứ Thành vốn đang bị cương thi nhốt cứng tại chỗ đứng đờ cả người.

Bạch Liễu này mẹ nó tới cứu cậu hay là giết cậu vậy! Nhiều quỷ quá!

Dương Chí hoảng sợ hét lên: " Khổng ca, làm sao bây giờ?"

Khổng Húc Dương nhanh chóng mở giao diện của mình, các biểu tượng khác nhau tr3n đó nhấp nháy, lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt Khổng Húc Dương lướt qua những biểu tượng ẩn hiện đó, dừng lại ở lời nhắc hệ thống:

【 hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng cá nhân của người chơi Khổng Húc Dương sắp mất đi hiệu lực hoàn toàn ——5, 4, 3, 2, 1——】

【 hệ thống nhắc nhở: Bỏ chặn tất cả các giao diện của người chơi trong phó bản 】

Khổng Húc Dương th0 hắt ra một hơi, gã đang đợi giờ phút này!

Kỹ năng của gã cần phải thao tác thật cẩn thận tr3n giao diện, vừa rồi kỹ năng bị hạn chế nhưng vẫn còn tín hiệu ảnh hưởng rất lớn đến gã, nhưng hiện tại chúng đã mất tác dụng hoàn toàn, giao diện của Khổng Húc Dương cũng đã được giải băng, điều này có ý nghĩa ——

Khóe miệng Khổng Húc Dương không thể kiềm chế nhếch lên, gã điên cuồng ấn nút kỹ năng: 【 Sử dụng kỹ năng ( câm lặng giao diện) một lần nữa! 】

【 hệ thống nhắc nhở: Đang tải kỹ năng ( câm lặng giao diện) của người chơi Khổng Húc Dương... 】

Ngay lập tức, lập tức ưu thế sẽ lại nằm trong tay gã, gã là một người quá xuất sắc, không thể nào thua một đứa trẻ mồ côi thiểu năng như Bạch Liễu, từ nhỏ cơm không đủ no mặc không đủ ấm, chỉ đạt hơn 400 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học...

Chỉ cần cho gã điều kiện đầy đủ, gã chính là người ưu tú nhất thế giới, không ai có thể đánh bại gã khi gã sử dụng kỹ năng của mình, trừ khi bên kia có điều kiện mạnh hơn gã.

Nhưng Bạch Liễu có à?

Bạch Liễu không có, hắn từ đầu đến cuối từ thuở ấu thơ, thiếu niên rồi đến thanh niên chỉ là một kẻ thất bại và nhục nhã, một tên loser phải nhờ vào người khác chỉnh sửa ký ức mới có thể tham sống sợ ch3t tồn tại tới bây giờ!

Vì vậy gã không thể thua Bạch Liễu! Gã so với Bạch Liễu mạnh hơn rất nhiều!

Đôi mắt đỏ đậm của Khổng Húc Dương gần như điên cuồng phản chiếu thanh tải kỹ năng của hệ thống, bàn tay bị súng xuyên qua run lên không ngừng, nhưng nụ cười tr3n mặt càng ngày càng lớn —— gã sắp thắng rồi!

【 hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng ( câm lặng giao diện) của người chơi Khổng Húc Dương tải thất bại, kiểm tra phát hiện nguyên nhân thất bại... đã phát hiện ra người chơi mục tiêu không đạt yêu cầu sử dụng kỹ năng trong trò chơi, không thể sử dụng kỹ năng trong phó bản. 】

【 Người chơi Bạch Liễu không phù hợp điều kiện sử dụng kỹ năng. 】

Khổng Húc Dương nhìn dòng chữ đỏ nổi bật tr3n giao diện hệ thống, trước mắt tối sầm lại.

Trong cổ họng có mùi máu tanh, gã kinh ngạc gầm lên: "Sao lại như vậy?!"

"Tại sao tao không thể sử dụng kỹ năng với Bạch Liễu?!"

【 hệ thống thân thiện nhắc nhở: Bởi vì ngài tin chắc rằng Bạch Liễu yếu hơn ngài, mà điều kiện giới hạn sử dụng kỹ năng của ngài không bao gồm những người yếu kém hơn ngài, cho nên ngài không thể sử dụng kỹ năng này với Bạch Liễu. 】

"Tại sao Bạch Liễu yếu kém hơn thì không thể sử dụng kỹ năng chứ!" Khổng Húc Dương mất khống chế ném luôn đồng xu hệ thống của mình, thét lớn "Mày đang bênh vực cho Bạch Liễu! Không công bằng!"

"Tao sắp thắng rồi!"

【 hệ thống thân thiện nhắc nhở: Trò chơi không bao giờ bênh vực cho bất kỳ ai. 】

Dương Chí nhìn đội quân trăm quỷ ngày càng tới gần, không ngừng lui về phía sau, sợ hãi nhìn Khổng Húc Dương: " Khổng ca! Chúng nó tới rồi!"

Khổng Húc Dương tập trung tâm trí đã bị lửa giận bóp nghẹt đến cực điểm, nhìn chằm chằm Bạch Liễu cách đó không xa với đôi mắt đỏ ngầu, nặng nề gầm lên một tiếng: "Chỉ là một tên Bạch Liễu cùi bắp ... Không cần kỹ năng tao cũng có thể thắng nó!"

Gã phất tay, lại c4n một búng máu ở ngón tay cái, quẹt vào trong lá bùa, hai lá bùa bay ra dính vào lưng của cương thi đồng nhân đang vây chặt Mục Tứ Thành bên trong.

Khổng Húc Dương khàn giọng nói: "Dàn trận! —— tường đồng vách sắt!"

Lũ cương thi đang bao vây Mục Tứ Thành khựng lại một lúc, sau đó từ từ tản ra, hai tay ôm chặt lấy nhau hướng ra ngoài tạo thành một vòng tròn, bảo vệ vững chắc Khổng Húc Dương và Dương Chí ở giữa.

Mục Tứ Thành cũng bị nhốt bên trong, bị một con cương thi giữ chặt đôi tay, không thể nhúc nhích.

Mục Tứ Thành bị c4n trúng một trong trận bao vây vừa rồi, hiện tại cổ cậu có hai lỗ thủng lớn, máu chảy ào ạt, cậu ngồi tr3n mặt đất th0 hổn hển, gương mặt bắt đầu xanh tím vì trúng thi độc.

Khổng Húc Dương nhìn bộ dạng yếu ớt của Mục Tứ Thành thích chí nói: "Có kỹ năng thì sao? Không có ký ức thì cũng không biết phải dùng như thế nào, vẫn là một đứa phế vật."

"Đã trúng thi độc thì trong vòng một giờ giá trị tinh thần của mày sẽ hoàn toàn giảm xuống trở thành một con cương thi ở đây."

"Số phận của mày là như vậy đó." Khổng Húc Dương cúi đầu đến gần Mục Tứ Thành, mở miệng cười như thằng điên, "Bạch Liễu cũng sẽ như vậy, cuối cùng người thắng sẽ là tao."

Nói xong, Khổng Húc Dương cũng không thèm nhìn Mục Tứ Thành, lạnh giọng nói với Dương Chí, "Đào tiếp đi, đào hết hoàng lịch còn lại đánh ra true end sẽ kết thúc trò chơi này."

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.