🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mục Tứ Thành cau mày nhìn các tuyển thủ Nghĩa Trang Công Cộng Laser ngồi tr3n băng ghế đối diện chuẩn bị thi đấu: "Sao chỉ có hai người vậy? Lại còn đeo mặt nạ nữa?"

Hai đội viên chiến đội Nghĩa Trang Công Cộng Laser đang đeo một chiếc mặt nạ vẽ hình mặt trời tỏa ánh sáng xung quanh.

Vương Thuấn nhìn hai tuyển thủ kia ngồi tr3n ghế không nói lời nào, trong lòng nhanh chóng trở nên căng thẳng: "Người bên trái là hội trưởng của họ, đã lâu rồi không thi đấu, sao trận đối đầu với chúng ta lại xuất hiện chứ?"

"Dựa theo phong cách chiến thuật thông thường của họ." Lưu Giai Nghi bình tĩnh phân tích, "thì chắc chắn hai người này có kỹ năng khắc chế chúng ta."

Bạch Liễu chỉ hờ hững quét ánh mắt qua chiếc mặt nạ của các thành viên Nghĩa Trang Công Cộng Laser rồi đảo quanh khán phòng một lúc, sau đó dừng lại ở một góc.

Nơi đó có một người đàn ông đội mũ chóp, đeo găng tay trắng, cầm gậy, dường như cảm nhận được tầm mắt của Bạch Liễu, anh ta lịch sự giơ tay cởi mũ ra, khẽ mỉm cười với Bạch Liễu.

Vương Thuấn nhìn theo tầm mắt của Bạch Liễu, sửng sốt: "Charles? Sao anh ta lại tới đây? Anh ta bảo sẽ không đến xem chúng ta thi đấu tiền mùa giải mà nhỉ?"

"Với lại nếu tôi nhớ không nhầm thì..." Vương Thuấn nhanh chóng mở giao diện hệ thống, "Hôm nay Hiệp Hội Liên Minh Dân Cờ Bạc có một trận đấu giữa mùa giải! Đáng lẽ anh ta phải thi đấu bên đó chứ, sao lại ở đây?!"

Ánh mắt Bạch Liễu đối diện với Charles: "Bởi vì trước khi thi đấu tôi đã tìm Charles nói chuyện riêng với anh ta."

Vương Thuấn ngẩn ra: "Nói chuyện gì?"

"Sau trận này là trận khiêu chiến, tổng số điểm và Hồ Đánh Cuộc của đối thủ sẽ nhiều gấp hàng chục lần chúng ta, để kiểm soát cục diện, tôi cần nhà đầu tư như Charles hỗ trợ truy trì mạnh mẽ." Bạch Liễu hờ hững thu hồi ánh mắt, "Vì vậy tôi nói rằng, nếu hôm nay anh ta tới xem thi đấu, anh ta sẽ thu hoạch được một mớ kha khá đủ làm anh ta hài lòng."

"Thế nên anh ta mới vui vẻ quyết định từ bỏ trận đấu của mình để đến đặt cược vào trận đấu của tôi."

"Làm Charles hài lòng?!" Vương Thuấn nhất thời không nhịn được cao giọng, hắn nhanh chóng d3 xuống, vẻ mặt lo lắng, "Hội trưởng, Charles là một tay cờ bạc, ngoại trừ thi đấu thắng trận có thể nhân đôi số điểm thì anh ta chẳng quan tâm hay hài lòng chuyện gì hết."

"Chúng ta sắp đấu khiêu chiến rồi, cũng không cần thiết phải thể hiện lòng trung thành với anh ta ngay lúc này nữa, đáng lẽ cậu không nên nôn nóng đi tìm Charles, cho dù trận đấu hôm nay chúng ta xuất sắc thắng được Laser nhưng Hồ Đánh Cuộc của bọn họ cũng không có bao nhiêu, tiền thu được từ Hồ Đánh Cuộc chẳng đủ để Charles xỉa răng."

Vẻ mặt của Vương Thuấn càng trở nên ngưng trọng: "Từ bỏ trận đấu của mình để đến xem trận đấu của chúng ta, điều này có nghĩa là Charles đã bỏ số tiền đáy trong Hồ Đánh Cuộc của anh ta... Kiểu người như Charles, một khi từ bỏ việc gì đó để làm chuyện khác nhưng lại không nhận được lợi ích mình muốn, anh ta sẽ không do dự rút tiền đầu tư của mình!"

Bạch Liễu bình tĩnh đeo găng tay da, đi về phía trước: "Tôi nắm chắc rồi, cứ giao cho tôi là được, không cần lo lắng."

Charles đang ngồi trong khán phòng, chống tay lên đầu cây gậy, bâng quơ gõ ngón tay vào quả cầu, anh ta chuyển ánh mắt từ Bạch Liễu sang các đội viên của Nghĩa Trang Công Cộng Laser đối diện, nụ cười tr3n mặt càng thêm ý vị thâm trường:

"Lâu rồi không thấy trò chơi cá cược nào khiến tôi hài lòng, hy vọng trò chơi cược ngựa tôi chọn năm nay sẽ không làm tôi thất vọng, có thể đem đến cho tôi một trò chơi thỏa mãn như đã hứa thay vì lãng phí thời gian thi đấu quý giá của mình."

Khán giả trong thính phòng thì đang bùng nổ một cuộc tranh cãi ầm ĩ:

"Trời đụu, Liên Minh Dân Cờ Bạc chơi bạo tay quá, trực tiếp bỏ luôn ba ván đấu, tặng không cho đối thủ 8 điểm luôn."

"Đám khán giả đổ tiền cho Liên Minh Dân Cờ Bạc trận này chắc điên luôn rồi quá!?"

"Đành phải chịu thôi chứ sao bây giờ? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên mà tên Charles kia cược khống để kiểm soát dòng điểm trong Hồ Đánh Cuộc chứ, ai bảo anh ta có nhiều điểm dự trữ nhất trong trò chơi, thực lực lại mạnh nữa, hơn nữa loại người này tham gia giải đấu cơ bản không phải vì thắng thua mà chỉ để đánh bạc thôi, không nắm được cách chơi của anh ta thì cứ x4c định bị quay như dế đi."

"May là tôi không dám bỏ phiếu cho Liên Minh Dân Cờ Bạc, k1ch thích vãi nồi ra, không biết mấy người cược cho Liên Minh Dân Cờ Bạc giờ sao rồi...

"Muốn có điểm hả? Đánh cược một lần sẽ nhân lên gấp trăm lần."

"Vậy túm lại Charles bỏ quyền thi đấu trực tiếp có nghĩa là anh ta đã bỏ phiếu cho đối thủ của mình rồi phải không? Đối thủ của anh ta là ai vậy?"

"Thợ Săn Hươu."

"... Đám Thợ Săn Hươu năm nay hung lắm, vọt tới top 3 luôn rồi kìa, nếu tui là Charles thì tôi cũng bỏ, tên hề của bọn họ quá khủng b0 đi, đã có kỹ năng nghiền nát linh hồn rồi lại còn thích nổ súng bừa bãi, gặp ai cũng giết, bữa tui xem trận đó, người kia bị giết kêu thảm thiết lắm..."

" Thợ Săn Hươu còn thiếu 9 điểm nữa là đuổi kịp Hiệp Hội Quốc Vương top 2 rồi, bọn họ còn trận nào nữa không?"

"Còn, để tui xem nào, đậu má! ——  Trận đấu tiếp theo của giữa mùa giải hôm nay, Danh Sách Sát Thủ vs. Thợ Săn Hươu!"

Sân thi đấu giữa mùa giải.

Daniel lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, ngâm nga một giai điệu quê hương không biết là bài gì, đôi mắt màu xanh lá cây táo thờ ơ quét qua Danh Sách Sát Thủ đối diện, như thể không cảm thấy rằng mình đang phải đối mặt với một đội đỉnh cấp hàng đầu mà giống như đang nhìn một đống x4c ch3t.

Hắc Đào đang cúi đầu chỉnh lại dây giày, nhận thấy có người đang nhìn mình vì vậy ngẩng đầu lên, ngay lúc Daniel nhìn Hắc Đào thì toét miệng mỉm cười, cậu ta nghịch ngợm lắc lắc tay, làm ra một động tác nổ súng, nheo một mắt ngắm b4n vào Hắc Đào và các đội viên bên cạnh, trong miệng phát ra âm thanh tượng thanh pằng pằng pằng.

Nghịch Thần ngồi ở phía trước băng ghế cúi đầu im lặng, trong khi Sầm Bất Minh ở phía đối diện thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Nghịch Thần.

Người dẫn chương trình đứng giữa cao giọng: "Mời Chiến Thuật Gia của hai bên bắt tay trước khi thi đấu!"

Nghịch Thần và Sầm Bất Minh đứng dậy đi về phía giữa màn hình lớn, hai người duỗi tay ra với nhau, cuối cùng Nghịch Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn Sầm Bất Minh đứng đối diện với một ánh mắt lạ lùng và phức tạp: "... Thi đấu năm nay cậu đã giết rất nhiều người."

Sầm Bất Minh nhếch miệng cười, anh ta nắm chặt tay Nghịch Thần: "Vậy sao? Chắc là do năm nay có quá nhiều người đáng ch3t."

Nghịch Thần lại im lặng, anh rút tay lại quay người rời đi, nhưng Sầm Bất Minh đã tiến lên một bước, anh ta nắm chặt lấy cổ tay Nghịch Thần không buông, theo bản năng nói "Sư..." rồi nuốt trở lại, thay vào đó đổi thành "Nghịch Thần".

"Nghịch Thần." Sầm Bất Minh lồng nguc phập phồng lên xuống, ánh mắt anh ta nhìn Nghịch Thần không hề xê dịch, giọng nói trở nên khàn khàn vì xúc động mạnh, "Anh cho rằng tôi giết người là sai sao?"

"Anh biết rõ những người đó đã làm gì, sẽ làm gì, tôi cũng biết, bọn họ không đáng ch3t sao? Tôi không nên giết họ sao?"

Nghịch Thần chậm rãi nhìn Sầm Bất Minh: "Họ có thể đáng ch3t, nhưng không phải bây giờ."

"Vì vậy bọn họ sẽ ch3t trong 【 tương lai 】sao?" Sầm Bất Minh khàn khàn phá ra cười, anh ta từ từ buông tay Nghịch Thần ra, châm chọc hỏi, "Nhưng dòng thế giới này đã là 【 tương lai 】cuối cùng rồi, chúng ta không còn tương lai để bắt đầu lại nữa."

"Nếu bọn họ không ch3t, nếu Bạch Liễu không ch3t, tất cả mọi người sẽ không có 【 tương lai 】."

"【 Chúng ta sẽ ch3t dưới tay Bạch Liễu】 Chẳng phải tôi và anh đều đã xem loại tương lai này hơn 600 lần sao? Anh cứ phải cố chấp giữ lấy sự ngu xuẩn của mình, cứ nghĩ rằng không làm sai thì không cần phải trả giá sao?"

Nghịch Thần ngẩng đầu nhìn anh ta: " Đúng vậy."

Ánh sáng như lửa đốt trong mắt Sầm Bất Minh từ từ ảm đạm dần, anh ta buông tay Nghịch Thần ra, lắc đầu chế nhạo cứ như vừa nghe được một chuyện hết sức nực cười.

"Tôi là người giám hộ của cậu ấy." Giọng nói bình tĩnh của Nghịch Thần từ phía sau truyền đến, "Nếu cậu ấy làm sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy."

Sầm Bất Minh đột nhiên nắm chặt tay, anh ta xoay người nắm lấy cổ áo Nghịch Thần, không tự chủ quát lớn: "Là hắn làm sai chứ không phải anh làm sai! Là những thứ dị đoan đó giết người chứ không phải anh giết người! Là hắn tra tấn anh, tra tấn Phương Điểm, tra tấn bạn bè, đồng nghiệp, người thân của anh, tra tấn tất cả chúng ta!"

"Tại sao cứ nhất quyết phải đứng về phía hắn hả!!"

Đôi mắt Sầm Bất Minh đỏ hoe, anh ta khàn giọng hét vào khuôn mặt vô cảm của Nghịch Thần: "Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ ch3t Lục Dịch Trạm!"

Lúc Chiến Thuật Gia giao lưu với nhau trước màn hình lớn thì đã ở trong rào chắn đăng nhập, chỉ cần bước vào một bước là có thể đăng nhập vào trò chơi, khán giả không nghe thấy họ nói gì, nhưng họ có thể nhìn thấy biểu cảm của hai người đang tranh cãi trước màn hình lớn.

Nhận thấy tình thế tranh cãi sắp leo thang, để đảm bảo cho trận đấu diễn ra bình thường, nhóm người điều hành giải đấu nhanh chóng nhảy vào kéo Sầm Bất Minh ra, anh ta vừa tránh né đám người lôi kéo mình, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Nghịch Thần vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh ta nhìn thấy Nghịch Thần dùng khẩu hình nhẹ giọng nói: 【 thực xin lỗi, sư đệ. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Danh Sách Sát Thủ VS Thợ Săn Hươu, thi đấu chính thức bắt đầu 】

【 hệ thống nhắc nhở: Đoàn Xiếc Thú Lang Thang VS Nghĩa Trang Công Cộng Laser, thi đấu chính thức bắt đầu 】

Viên Quang run rẩy đứng lên, anh ta nhấp vào cột 【 quyền hạn Chiến Thuật Gia】trong giao diện hệ thống, chọn bỏ quyền đấu trận đơn và đấu đôi, sau đó quay đầu nhìn Thi Thiến bên cạnh dò hỏi.

Thi Thiến gật đầu khẳng định với anh ta, ra hiệu mình đã sẵn sàng.

Nguyên Quang quay đầu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đối diện, bấm chọn 【 đấu đội 】.

【 hệ thống nhắc nhở: Thi đấu theo đội đang mở... Kiểm tra phát hiện Nghĩa Trang Công Cộng Laser chỉ có hai đội viên, không đủ đội viên... Kiểm tra phát hiện chiến thuật gia của Nghĩa Trang Công Cộng Laser có kỹ năng triệu hồi đặc biệt, phù hợp quy tắc thi đấu đội, đấu đội bắt đầu... 】

【... Đang tải trò chơi .... 】

【 hệ thống nhắc nhở: Cả hai đội đăng nhập vào trò chơi 《 Làm thế nào để có năm tòa nhà 》】

【 hệ thống nhắc nhở: Bạn là một công nhân nhập cư bình thường ở một đô thị phồn hoa, mức lương trung bình hàng tháng là 4.500 nhân dân tệ, bạn siêng năng chăm chỉ làm việc để mua được một ngôi nhà cho riêng mình, đáng tiếc là giá nhà trung bình ở đây là 321.000 nhân dân tệ/m2, cho dù bạn không ăn không uống gì từ hôm nay, dành dụm hết tiền lương để mua nhà, thì bạn phải làm việc 592 năm mới mua được một căn nhà 100m2. 】

【 Kích hoạt nhiệm vụ chính: Hãy nghĩ cách sở hữu năm tòa nhà ở thành phố này trong vòng một tuần! 】

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.