Kho hàng Danh Sách Sát Thủ.
Bách Dật và Bách Gia Mộc buồn chán chọc chọc Hắc Đào nằm tr3n mặt đất, Bách Dật th0 dài nhìn băng vụn dính tr3n ngón tay mình, khẽ nói: "... Nếu tên này không phải là người thường thì bây giờ cậu cũng nghĩ là y đã ch3t cứng rồi đấy."
Bách Gia Mộc cạn lời nhìn sang: "Cậu nói cái gì hay ho chút được không?"
"Hay ho nhất rồi đó." Bách Dật ôm mặt, hơi cụp mắt xuống, "Cậu không thích nhìn thấy người ch3t thật mà."
"Lúc vợ cậu ch3t cũng giống thế này đây, giây trước còn không sao, giây sau đã ngã tr3n mặt đất bất động."
"Người ch3t đi chỉ trong một cái chớp mắt."
Bách Gia Mộc sững người lại: "Đừng nghĩ tới nữa."
"Nếu có thể đừng nghĩ tới thì hiện tại cũng đã không tham gia trò chơi này." Bách Dật nghiêng đầu, ánh mắt thất thần nhẹ giọng thì thầm, "Lúc đó cứ nghĩ, cô ấy ch3t rồi thì phải làm sao bây giờ, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi cũng không biết phải làm gì, cứ ngồi thẫn thờ bên cạnh mộ của cô ấy đến khi bị ông cụ gác nghĩa trang đuổi đi mới thôi."
Bách Gia Mộc im lặng một lúc rồi hỏi: "Sao lúc đó cậu không về nhà?"
"Không muốn về nhà." Bách Dật cúi đầu, "...Cảm thấy nơi không có cô ấy thì không phải là nhà, chỉ là một chỗ ở tạm mà thôi."
"Năm ngoái Hắc Đào dẫn dắt chúng ta giành chiến thắng trong giải đấu, mỗi người trong đội chúng ta đều được ban một điều ước, có hai người đã ước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phong-than-trong-tro-choi-vo-han/3064816/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.