Chương trước
Chương sau
"Em có để mấy chai rượu vang đỏ hảo hạng ở tủ rượu phía dưới." Mộc Kha đúng lúc cười hỏi: "Để em mang lên cho tỉnh sau đó cùng uống nhé?"

Rượu vang đỏ được mang lên, rót liên tục vào ly, nhóm người tửu lượng thấp nhanh chóng say khướt, Phương Điểm hò hét to nhất lại là người gục ngã đầu tiên vì uống quá ché, cô u ám chỉ vào Georgia và Armand đối diện: "...Không ngờ, không ngờ tới..."

"Hai người nước ngoài các cậu tửu lượng ghê gớm nhưng lòng dạ xấu xa thật đấy... hức.. hức...dám chuốc say tôi!"

Người nước ngoài "xấu xa" Georgia bị Phương Điểm rót rượu liên tục nhưng tửu lượng quá tốt nên vẫn bất động như núi, thành thành thật thật nhận sai, "...... Thất lễ."

Armand thực ra có hơi say, nhưng tửu lượng của cậu khá tốt, hầu như vẫn miễn cưỡng giữ được phong độ của mình, lúc này đang nhìn Mục Tứ Thành lăn lộn nổi điên dưới sàn nhà, vẻ mặt không nói nên lời.

Vậy mà trước đây cậu còn so đo tức giận với loại người này, thật là quá ngây thơ mà.

Mục Tứ Thành say không còn biết trời trăng gì giơ tay kiêu ngạo rống lên: "Hoàng tử là bại tướng của ông đâyyy!!"

Armand vội vàng giận dữ hét lại: "Ai là bại tướng của cậu, cái con khỉ say xỉn này!"

"Armand say rồi." Georgia áy náy đè Armand xuống, "Lát nữa tôi đưa em ấy về."

Lục Dịch Trạm vốn không uống nhiều, bất đắc dĩ cười cười: "Không sao đâu."

"Trước khi đi, tôi có mang quà đến cho hai người." Georgia đặt hai chiếc túi đã để sẵn bên cạnh tủ giày lên bàn, động tác và giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, tựa hồ như không cảm thấy quan trọng gì. "Của ít lòng nhiều, hy vọng hai người thích nó."

Georgia lấy thứ trong túi ra.

Ánh mắt Bạch Liễu trong nháy mắt dán chặt vào người anh, Lục Dịch Trạm thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh, ngay cả Mộc Kha cũng sững người trong giây lát.

Phương Điểm say tít mù nhìn kỹ một chút, sờ sờ, ngẩn người nói: "Cái gì vậy, pho tượng vàng chóe luôn... "

Trên bàn có hai pho tượng vàng, một là Bạch Liễu, một là Lục Dịch Trạm, cao khoảng bằng một cánh tay, toàn thân tỏa ánh vàng chói lóa. Tượng Bạch Liễu là tượng đơn chỉ có mình hắn, còn tượng Lục Dịch Trạm là tượng đôi, tạc dáng vẻ anh mặc một bộ vest đen, bên cạnh là cô dâu có khuôn mặt mơ hồ đang dựa vào cánh tay.

"Đây là quà gặp mặt dành cho Bạch Liễu." Georgia bình tĩnh giới thiệu, "Còn đây là quà gặp mặt của Lục tiên sinh, bởi vì trước đây tôi không biết diện mạo của tiểu thư Phương Điểm nên không kịp điêu khắc khuôn mặt, tôi sẽ để thợ thủ công ở lại để điêu khắc khuôn mặt cô ấy sau vậy."

"Không cần!" Lục Dịch Trạm kinh hãi xua tay, "Lễ vật này đắt quá, chúng tôi không thể nhận!"

Bạch Liễu híp mắt, chỉ vào tượng Lục Dịch Trạm sắc bén hỏi: "Tại sao tượng của cậu ấy lại là tượng 2 người, nặng gấp đôi của tôi?"

"Không được coi thường quà của người khác!" Lục Dịch Trạm gầm lên, vỗ đầu Bạch Liễu, "Muốn từ chối quà đắt tiền của người khác thì nói chuyện lịch sự một tí!"

"Xin đừng từ chối." Georgia chân thành nói, "Anh và Bạch Liễu đều đã giúp đỡ Cổ La Luân, nếu tôi thậm chí không thể đưa ra món quà cảm ơn bình thường nhất ở Cổ La Luân thì đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với chúng tôi."

Lục Dịch Trạm gục xuống che mặt: "!!!"

Món quà cảm ơn bình thường nhất của cậu là ở mức này rồi á hả!

Này cũng hơi quá rồi!!

"Vậy thì nhận đi." Bạch Liễu bình tĩnh vươn tay nhận lấy bức tượng, "Quà của bạn bè thì không có lý do gì để từ chối hết."

Sao lúc này lại nhận bạn nhận bè nhanh vậy!?!

Lục Dịch Trạm dở khóc dở cười đưa tay ngăn Bạch Liễu: "Thực sự không thể..."

Georgia nhìn chằm chằm vào Lục Dịch Trạm: "Anh muốn từ chối để chúng tôi bẽ mặt sao?"

Lục Dịch Trạm: "..."

Georgia nghiêm túc thật rồi.

Cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Vậy sao các tượng vàng của Lục Dịch Trạm lại có hai người?" Bạch Liễu chân thành hỏi, "Công lao của tôi nhiều hơn của cậu ta, đáng lẽ tôi phải nhận được vàng nhiều gấp đôi cậu ta chứ."

"Bởi vì đó là quà cưới của Lục tiên sinh." Georgia giải thích, "Cho nên là của hai người."

Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào tượng vàng có kích thước gấp đôi trên bàn, sờ cằm, liếc liếc nhìn Hắc Đào vẫn đang im lặng ăn ở bên cạnh, rơi vào trầm tư.

"Vậy nếu kết hôn thì sẽ nhận được tượng vàng nặng gấp đôi à?"

Hắc Đào: "?"

Nhìn ánh mắt tính toán quen thuộc của Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm có một dự cảm không lành: "Bạch Liễu, cậu định làm gì..."

Bạch Liễu lẩm bẩm nói: "Vậy thì —— "

Hắn quay đầu nhìn Georgia, nghiêm túc nói: "Tôi cũng sắp kết hôn rồi, Georgia, làm cho tôi tượng vàng hai người luôn đi, bạn trai tôi cao 1,9 mét đấy, nếu anh làm theo tỷ lệ thì phải đúc nhiều vàng một chút..."

Lục Dịch Trạm suy sụp: "Đừng tùy tiện kết hôn chỉ vì chuyện này!"

Sau khi tặng tượng vàng, Georgia mang Armand rời đi.

"Hóa ra kết hôn còn được tiền mừng kiểu này." Bạch Liễu trầm ngâm, "Ngay cả vàng cũng tăng gấp đôi, thảo nào người người đều muốn kết hôn..."

Lục Dịch Trạm ngã úp mặt xuống ghế sô pha, kiệt sức như vừa vật lộn với cả trăm con voi: "...Trừ cậu ra không ai đòi kết hôn để lấy tiền mừng kiểu này đâu."

Kỳ nghỉ của anh lại trôi qua...

Lục Dịch Trạm rưng rưng nước mắt nghĩ, hu hu, mình muốn kết hôn!

Ngày hôm sau.

Mục Tứ Thành say khướt cả đêm cuối cùng cũng tỉnh dậy trên ghế sofa, đầu như búa bổ, cậu thấy một bức tượng bằng vàng nho nhỏ cỡ khoảng bằng bàn tay nằm bên cạnh mình.

"???" Mục Tứ Thành tức giận giơ bức tượng nhỏ lên, "Thằng ngu nào tạc tượng tôi bị đánh vậy?"

Bạch Liễu cũng mới vừa tỉnh dậy bưng ly chuẩn bị rót nước ấm uống, khóe mắt quét qua, tùy ý nói: "À cái đó hả, tối qua Armand nhờ tôi đưa cho cậu đấy."

"Cậu ta bảo là phải khắc lại dáng vẻ thua trận thảm hại của cậu để cho cậu lúc nào cũng nhớ kỹ ấy mà."

"Ai thua thảm! Cậu ta mới thua ấy!" Mục Tứ Thành tức đến nỗi định ném luôn bức tượng vào thùng rác, "Ai cần cái thứ chó má mà cậu ta đưa ——"

"——là tượng bằng vàng ròng đó." Bạch Liễu cầm ly nước nóng không nhanh không chậm bổ sung nửa câu sau, "Cậu không cần thì đưa cho tôi đi."

Mục Tứ Thành định ném nó thì sững người, cậu từ từ thả tay ra, do dự hồi lâu, cắn một miếng, sau đó đờ đẫn nói: "Mọe nó, mềm quá, vàng ròng thật này!"

"Ừ." Bạch Liễu chậm rãi đáp: "Dù sao cậu ta cũng là hoàng tử."

——Quà gặp mặt tặng bạn cũng không đến nỗi quá khó coi.

"Thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào trò chơi." Bạch Liễu ngước mắt, bình tĩnh nói: "Hôm nay công bố kết quả bốc thăm vòng loại trực tiếp, chúng ta chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo thôi."

Trong trò chơi, phòng họp của Đoàn xiếc thú lang thang.

Vương Thuấn vội vàng đi vào phòng họp, hắn hít sâu một hơi, chống tay lên bàn: "Đã có kết quả."

Mọi người nhìn sang.

"Thợ săn hươu." Vẻ mặt Vương Thuấn căng thẳng, "Đối thủ tiếp theo của chúng ta là Thợ săn hươu."

Trụ sở của Cục xử lý Dị đoan, tầng thấp nhất dưới lòng đất.

Các dị đoan bị nhốt ở đây đều là những kẻ cực kỳ nguy hiểm và vẫn chưa tìm ra phương pháp thu dụng hợp lý, chỉ có những người có cấp bậc đội trưởng mới có thể đi thang máy đến đây.

Sau lần hỗn loạn do Bạch Liễu gây ra, an ninh ở đây càng được thắt chặt, để đến đây, ngoài việc là đội trưởng, bạn còn phải điền vào một loạt đơn đăng ký, thậm chí còn phải đeo vòng giám sát.

Sầm Bất Minh đeo chiếc vòng giám sát vào cổ tay, quẹt thang máy bằng thẻ căn cước đội trưởng, sau đó nhấn nút thang máy tầng dưới cùng.

Suốt quãng đường đi xuống thang máy, anh ta mặc áo khoác đồng phục của Cục quản lý dị đoan, bịt mắt trái, một tay ôm ngực, im lặng không nói gì, trên gấu quần áo và giày vẫn còn vết máu chưa được lau rửa sạch sẽ, vòng giám sát phát ra âm thanh của đội viên: "Sầm đội, anh chỉ có thể ở lại mười lăm phút."

"Ừ." Sầm Bất Minh trả lời nhạt nhẽo, "Tôi biết."

Thang máy cuối cùng cũng hạ xuống tầng cuối cùng, chậm rãi mở ra, trước mặt là bóng tối. Một số dị đoan không thích hợp bị giam giữ ở nơi có ánh sáng, cho nên nơi này vẫn luôn âm u tối đen như mực, chỉ có hai bên đường ở giữa le lói ánh sáng yếu ớt và phảng phất mùi tanh của nước biển trong không khí ——

—— Hương vị kinh tởm khiến người chán ghét giống như cơ thể của Bạch Lục.

Sầm Bất Minh bước vào, đế giày của anh ta gõ những bước chân nhịp nhàng và trật tự trên sàn kim loại, có thứ gì đó không thể diễn tả được đang dần kích động trong bóng tối ở cả hai bên, nhưng trong khoảnh khắc chúng đến gần Sầm Bất Minh, giống như thể đánh hơi thấy được đồng loại còn nguy hiểm hơn cả mình, chúng lại co rúm người quay trở lại chỗ cũ.

Mùi nước biển trong không khí lại lặng lẽ tiêu tan.

Sầm Bất Minh dường như không nhận thấy những thứ đó, vẫn bình thản bước qua bóng tối. Nghe tiếng bước chân lộp cộp đều đặn của anh ta, các đội viên giám thị thở dài. Nếu họ không biết những kẻ bị giam ở đây đều là dị đoan hung hãn, chưa tìm được cách thu dụng hữu hiệu thì có lẽ họ nghĩ Sầm đội chỉ đang tản bộ trên sân thao luyện chứ không phải là đi kiểm tra ở tầng đáy.

Tất nhiên, một người huấn luyện viên hung tàn như Sầm đội thường sẽ không làm những việc lãng phí thời gian như vậy.

Tuy nhiên, Sầm đội thường không đi đến tầng cuối cùng, mặc dù có quyền nhưng anh ta cực kỳ ghét nơi này, anh ta đánh giá tầng thấp nhất của Trụ sở Cục Quản lý Dị đoan là 【một nơi không nên tồn tại】.

"Loại dị đoan cực kỳ nguy hiểm không thể thu dụng này tốt nhất là nên xử tử." Sầm Bất Minh thờ ơ bình luận như thế về tầng chứa dị đoan cuối cùng, "Nếu không, một ngày nào đó, lũ quái vật này sẽ gây ra tác hại không tưởng cho con người."

Những lúc đó, đội trưởng Tô Dạng sẽ không đồng ý và phản đối: "Điều này không phù hợp với ý tưởng của Cục dị đoan!"

"Ý nghĩa tồn tại của chúng ta là dung nạp và đối phó dị đoan chứ không phải xử tử bừa bãi chúng!"

"Ý cậu là cái ý tưởng ngây thơ của 【Nhà tiên tri】 đã chết 10 năm trước ấy hả?" Sầm Bất Minh cười khẩy, "Người đã chết thì ý tưởng cũng nên thay đổi."

"Loại ngu ngốc ngây thơ cố gắng cứu vớt những kẻ dị đoan này sẽ không có kết cục tốt đâu."

"Anh!" Ngay cả một người tính tình hiền lành tốt bụng như Tô Dạng cũng bị Sầm Bất Minh chọc tức, anh hít sâu một hơi, "Sầm đội, tôi biết đội 2 chủ yếu là ra tiền tuyến, thường trực diện đối đầu dị đoan, ít hay nhiều gì cũng có thương vong, anh oán hận dị đoan là chuyện bình thường."

"Tôi cũng biết anh rất ghét 【Nhà tiên tri】vì anh ấy đã thiết lập cơ chế này."

——Đúng vậy, Sầm đội cực kỳ chán ghét mọi thứ về 【Nhà tiên tri】, đến nỗi bất cứ khi nào một thành viên trong đội đề cập đến anh, dù chỉ là một cuộc nói chuyện xã giao, anh ta cũng sẽ lạnh lùng cắt ngang đối phương: "Đừng thảo luận về một người đã chết trước mặt tôi."

Đây cũng là một trong những lý do tại sao rất ít người ở thế giới hiện tại biết đến sự tồn tại của 【Nhà tiên tri】.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.