Chương trước
Chương sau
Không khí tĩnh lặng bắt đầu lưu chuyển, Mục Tứ Thành nhìn cơn bão lớn dần dần kéo lên từ trong hư không hút hết bụi đất xung quanh vào nó, nghiến răng muốn thử một phen, lại bị giọng nói lạnh lùng của Bạch Liễu từ tai nghe ra lệnh, "Chạy đi, Mục Tứ Thành, giá trị sinh mệnh của cậu chịu không nổi sát thương của kỹ năng Armand đâu."

"Cậu là con át chủ bài trận này của chúng ta, dốc toàn lực chạy trốn, sống đến cuối cùng, chỉ khi nào Chiến Thuật Gia bảo cậu chết thì cậu mới được chết, hiểu không?"

"Hiểu rồi!" Mục Tứ Thành gật đầu, cậu nhìn thoáng qua cơn lốc, nghiến răng giơ ngón giữa khiêu khích rồi xoay người nhanh chóng chạy đi.

"Giữ chân cậu ta lại để chúng tôi vào quặng mỏ, đừng để cậu ta và Georgia tái sử dụng kỹ năng trên cùng một bản đồ, khống chế Armand là mục tiêu chính của cậu trong trò chơi này."

Mục Tứ Thành nhảy khỏi một tòa nhà cao tầng, tránh được cơn cuồng phong quét qua chân mình ngàn cân treo sợi tóc. Cậu lau vết máu trên khóe miệng do lực xung chấn khi nhảy, nở nụ cười xấu xa: "Muỗi."

Cơn cuồng phong che trời lấp đất, những sợi xích kim loại ẩn giấu bên trong tầng tầng lớp lớp quấn chặt, đuổi theo Mục Tứ Thành đang điên cuồng chạy như bay.

Lưu Giai Nghi đang chạy hết tốc lực đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng nào đó, mím chặt môi: "Hướng đó có tiếng động, là..."

"Là Mục Tứ Thành." Bạch Liễu bình tĩnh trả lời, "Cậu ta đang dụ chủ công Armand của đối phương. Cuộc chiến của chúng ta và Bình Minh Vàng đã chính thức bắt đầu rồi, tiếp theo là một cuộc chiến tiêu hao, chúng ta phải nhanh lên."

"Phía trước chắc là khu khai khoáng số 13." Mộc Kha nhìn thoáng qua tấm ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, "Đội của Georgia đang ở dưới hầm mỏ, chúng ta giữ nguyên chiến thuật lúc trước?"

"Ừ." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người xung quanh, "Georgia chơi hỗ trợ rất lợi hại, hơn nữa đội này phối hợp cực kỳ chặt chẽ, cho nên chiến thuật cơ bản của chúng ta chính là chia rẽ, tức là một giữ một, mọi người cố gắng kìm hãm người chơi bên kia và tạo khoảng cách với Georgia để anh ta không hỗ trợ họ được, làm giảm lợi thế của đối phương."

"Nhưng mà chiến thuật này có vấn đề." Đường Nhị Đả nhíu mày, "Nếu một chọi một thì cục diện sẽ lâm vào bế tắc, cho nên song phương đều hy vọng tuyển thủ vương bài của mình có thể phá vỡ nó."

"Tin là đội trưởng Georgia cũng nghĩ như tôi." Bạch Liễu mỉm cười, "Chẳng qua anh ta đặt con át chủ bài lên Armand, còn tôi đặt con át chủ bài lên Mục Tứ Thành."

"Kế tiếp, xem hai người họ biểu hiện như thế nào."

"Bây giờ." Bạch Liễu quay đầu nhìn đống tượng vàng hình người cầm băng rôn ngay lối vào mỏ vàng, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi vào khu vực trung tâm có giá trị nhất của vương quốc vàng này đã."

"Lên xe mỏ."

Xe mỏ không lớn nhưng cơ bản bốn người đội Bạch Liễu vẫn có thể ngồi đủ, Đường Nhị Đả ngồi hàng đầu kéo thanh ngang xuống, xe mỏ một đường lao về phía trước.

Lưu Giai Nghi nhìn xe khai thác chạy ro ro ngon lành không khỏi tấm tắc hai tiếng: "Vị đội trưởng Georgia này chính nhân quân tử thật đấy, anh ấy không phá hỏng xe."

"Đổi lại nếu Bạch Liễu đến trước thì anh ấy dùng một chiếc, còn chiếc kia chắc chắn đặt cả đống thuốc nổ dưới xe, đợi xe vừa chạy thì "bùm" nổ tung, tiễn cả đội người ta thăng thiên. "

"Georgia là hoàng tử, lúc thi đấu có phong thái cao quý là bình thường." Bạch Liễu vô tội nhún vai, "Còn anh chỉ là người dân bình thường chú trọng đến kết quả thi đấu, đều là do xuất thân cả, đành chịu thôi."

Lưu Giai Nghi: "......= =."

Anh trai này nói chuyện tính kế người ta mà cứ như không ấy.

"Nhưng mà Georgia không nhúng tay vào xe mỏ, một mặt có thể là bởi vì thói quen tư duy chính nhân quân tử, mặt khác là do anh ta không muốn phá hủy nơi này." Bạch Liễu xoa xoa cằm, "Dù sao đây cũng là quê hương của anh ta, mỗi cái cây, mỗi ngọn cỏ, mỗi chiếc xe mỏ đều rất quý giá đối với anh ta."

"Nhưng mà điều có khả năng hơn là."

Bạch Liễu cười nói: "Anh ta nghĩ rằng nếu để chúng ta tiến vào quặng mỏ, bản đồ quen thuộc của anh ta thì càng có khả năng thắng chúng ta hơn."

Xe mỏ kêu kẽo kẹt vòng vèo mấy vòng như tàu lượn siêu tốc, cuối cùng cũng tiến vào trung tâm khu mỏ lớn.

Khoảnh khắc vừa bước vào khu mỏ, ngay cả Mộc Kha đã thấy qua không ít kỳ quan thế giới cũng sững sờ, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi thì ngẩn người, Bạch Liễu hiếm khi giữ được bình tĩnh nhưng cũng không khỏi tán thưởng một câu: "Quả là quy mô ngoài sức tưởng tượng."

Khu mỏ to gần bằng 3, 4 sân vận động lớn kéo dài toàn bộ ngọn núi, chính giữa là một nhát cắt sâu hoắm tạo thành khe hở lớn như núi lửa xuyên suốt từ đỉnh núi kéo dài đến mặt đất, ánh sáng từ trên đỉnh tràn vào trong khu mỏ soi rõ hàng chục đường ray giao nhau bên dưới. Những đường ray này không phải xây dựng trên núi hay nền đất gì đó, mà được treo bằng những sợi cáp thép trên đỉnh núi, thế nên tất cả các đường ray đều được treo lơ lửng trong không trung.

Trên bốn bức tường của khu mỏ thì có rất nhiều thợ mỏ mặc đồ bảo hộ cũng treo lơ lửng giữa không trung, trên tay cầm dụng cụ đào đang làm việc.

Nói chính xác hơn thì đó là những bức tượng thợ mỏ bằng vàng.

Dường như những người thợ mỏ này vẫn chưa biết rằng tai họa biến tất cả mọi người thành vàng sắp ập đến, họ vẫn vô tri vô giác làm việc, có người thợ mỏ thì đang ghé sát vào đồng nghiệp của mình nói cười rôm rả, có người thì trong tay vẫn còn cầm thức ăn, hẳn đây là bữa trưa của anh ta nhưng đã hư từ lâu lắm rồi.

Thợ mỏ đủ mọi dáng vẻ lơ lửng giữa không trung, bị đông cứng thành vàng trong một khoảnh khắc nào đó giữa cuộc đời mình.

Từ trên bốn bức tường khu mỏ đến dưới lớp đất quặng màu đen loang lổ, khắp nơi đều mơ hồ có thể nhìn thấy vàng, thậm chí chẳng hề có một chút khoáng thạch nào mà chỉ toàn là vàng, không cần động não cũng có thể tưởng tượng được không khí lao động bận rộn và náo nhiệt ở vương quốc vàng mười năm trước đây là như thế nào —— những người thợ mỏ treo lơ lửng từ đỉnh núi xuống chân núi hăng hái lao động cả ngày lẫn đêm, xe mỏ chạy tới chạy lui nhộn nhịp trên đường ray treo, vận chuyển hàng tấn vàng đã khai thác về phòng phát hành vàng, khuôn mặt ai cũng nở nụ cười tươi rói.

Khi ánh mặt trời trên đỉnh núi nhuộm đẫm toàn bộ khu mỏ, những bức tượng thợ đào vàng và vàng trên vách hang phản chiếu những quầng sáng chói lọi vô cùng tráng lệ.

"Chắc là đã xảy ra sự cố rất bất ngờ nào đó." Mộc Kha nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Những người thợ mỏ này đang treo người làm việc thì bị biến thành vàng."

"Mấy bức tượng ở cửa ra vào cũng vậy." Lưu Giai Nghi cau mày nhớ lại, "Hình như bọn họ đến để phản đối quyết định giao khu khai thác cho Cục xử lý dị đoan của Georgia nhưng cũng bị biến thành vàng."

"Nhưng nếu bảo đây là sự cố bất ngờ nào đó biến con người thành vàng ngay lập tức..." Bạch Liễu trầm ngâm, "thì tình huống của mấy con vật trong phòng phát hành vàng lại không hợp lý lắm. Phòng phát hành vàng đóng cửa rất lâu rồi bọn nó mới đi vào, sau đó mới bị biến thành vàng."

"Còn nếu là do một loại dị đoan nào đó biến sinh vật thành vàng, thì hẳn còn có một biến số khác mà chúng ta không biết về ảnh hưởng của dị đoan này đối với sinh vật."

"Cá nhân tôi thì đang nghiêng về nồng độ." Bạch Liễu thong thả giải thích, "Ngay từ đầu tôi đã suy đoán đó là do nồng độ bụi vàng, nồng độ bụi vàng càng cao thì sinh vật biến thành tượng vàng càng nhanh, nhưng sau khi vào mỏ, suy đoán này lại không chắc chắn nữa, bởi vì nồng độ bụi vàng ở đây lại không cao bằng bên ngoài."

"Vậy hẳn không phải là bụi vàng." Mộc Kha trầm ngâm, "Chẳng lẽ là một loại bụi nào đó tương tự bụi vàng?"

"Ví dụ như bụi dị đoan?"

"Có khả năng." Bạch Liễu nhìn theo quỹ đạo của xe mỏ, "Nếu vậy thì vào ngày biểu tình đã xảy ra chuyện gì đó khiến bụi dị đoan này lan ra, sau đó người dân cả nước hít vào và bị biến thành tượng vàng."

"Kỳ quái thật đấy..."

Bạch Liễu bấm vào giao diện điều khiển hệ thống, rũ mắt xuống: "Vấn đề cũng giống như lần trước, nơi này hẳn là nơi có nồng độ dị đoan cao nhất, rõ ràng phổi và cơ thể của tôi không thoải mái chút nào, nhưng điều kỳ lạ là HP và giá trị tinh thần của tôi vẫn bình thường, không có dấu hiệu suy giảm."

"Vậy dị đoan này ảnh hưởng đến mọi người như thế nào? Biến những người này thành tượng  vàng dị đoan hoặc có thể gọi là quái vật bằng cách nào?"

"Anh muốn tấn công thử mấy tượng vàng này không?" Mộc Kha hỏi: "Biết đâu mở khóa được Sách quái vật, trong đó có giải thích."

"Ra ngoài rồi hãy tấn công." Đường Nhị Đả ngồi hàng đầu xe mỏ u ám nhìn thẳng về phía trước, "Ở đây có nhiều tượng vàng quá, nếu gây ra phản ứng dây chuyền thì chúng ta khó mà chạy thoát."

"Hơn nữa......"

Đường Nhị Đả dừng lại một chút: "Tôi đã chơi qua rất nhiều trò chơi, trong hiện thực cũng thường xuyên giao tiếp với dị đoan, không biết có phải cảm giác của mình sai hay không nhưng tôi không cảm nhận được khí tức của dị đoan hoặc quái vật ở mấy bức tượng vàng này."

"Những bức tượng này... không có tính công kích."

"Ừ." Bạch Liễu kéo cằm suy tư: "Lũ quái vật bằng tượng mà chúng ta gặp phải trong trò chơi trước toàn là chủ động tấn công chúng ta, ví dụ như đám người cá ở trấn nhỏ Siren tấn công người chơi khi ấp trứng ấy, còn thái độ của các bức tượng ở đây lại quá mức yên lành."

Đường Nhị Đả thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng trong cục xử lý dị đoan cũng thu dụng không ít dị đoan có tính công kích thấp."

Bạch Liễu suy nghĩ một chút: "Hiện tại manh mối không đủ, rất khó kết luận, chúng ta đi thôi."

Bánh xe của xe mỏ lại lộc cộc lộc cộc lăn bánh, nhấp nhô xuyên qua hang mỏ hiểm trở, càng đi vào trong ánh sáng càng tối, đường càng hẹp và càng có nhiều thợ mỏ treo trên vách hang, Đường Nhị Đả lục lọi trong xe mỏ tìm được một cái đèn pin, gõ gõ vài cái rồi bật lên.

Nếu là quặng mỏ lớn bên ngoài cần phải đào lên mới thấy vàng, thì bên trong vàng sáng chóe từ trên xuống dưới —— Bốn phía vách tường trong hang đều là ánh vàng rực rỡ, trong đất quặng chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ thấy tường vàng cực lớn đan xen một ít đá cứng hoa văn bên trong  chống đỡ toàn bộ quặng mỏ.

"Này cũng... " Lưu Giai Nghi chỉ biết cạn lời, "quá khoa trương rồi?"

"Số lượng khai thác vàng như thế này đã kéo dài cả ngàn năm rồi." Mộc Kha cảm khái nói: "Có thể hiểu được vì sao người dân Cổ La Luân lại có tâm lý như vậy."

"... Thảo nào..." Đường Nhị Đả hạ giọng, "Georgia chi tiền túi ra xây dựng cục 3 đấy. Lúc đầu cậu ta muốn mở rộng cục 3 ra biển để bảo vệ dị đoan khổng lồ dưới đó, tốn không biết bao nhiêu tiền, bên tài chính không đồng ý, nói là Georgia đòi hỏi quá mức, thế nên Georgia tự bỏ tiền túi ra."

"Georgia đưa tiền rất nhanh. Lúc đó Tô Dạng còn đau lòng thay cậu ta một trận, phàn nàn với tôi là Cục tài chính dị đoan quá keo kiệt, rõ ràng có tiền nhưng không muốn thanh toán." Đường Nhị Đả thở dài, "Cục 3 khét tiếng xa hoa, mỗi lần cục tài chính từ chối không duyệt kinh phí thì Georgia đều sẽ tự mình chi trả, thỉnh thoảng có mấy hạng mục đến mấy trăm triệu. Sự kiện tòa nhà Dương Quang lúc trước cục tài chính cũng đâu duyệt hết kinh phí, Georgia biết chuyện liền hỗ trợ đóng góp một phần, Tô Dạng rất cảm kích cậu ta."

"Từ cách cậu ta đưa tiền có thể thấy cậu ta thực sự không nghĩ số tiền đó có giá trị." Đường Nhị Đả ngước nhìn vàng trong mỏ, thổn thức, "Lúc trước tôi cũng tự hỏi không biết gia đình như thế nào mới sinh ra loại người không chút lưu luyến với tiền bạc và có nhiều tiền như Georgia, hóa ra cậu ta có xuất thân như vậy."

"Georgia đúng là điển hình cho loại người tiêu tiền như nước."

Đường Nhị Đả hiếm khi trêu chọc Bạch Liễu: "Hoàn toàn trái ngược với cậu đó, Chiến Thuật Gia Bạch."

Bạch Liễu thản nhiên cười, khoát khoát tay: "Tôi là nhân viên bị sa thải, từng đồng từng xu cũng phải dùng tính mạng đổi lấy, bắt tôi tiêu tiền như nước thì có chút khó khăn rồi, Đường đội trưởng."

"Nhưng mà cục tài chính của cục dị đoan các anh thú vị thật đấy, đúng là rất keo kiệt."

Nói tới đây Đường Nhị Đả ôm trán đau đầu, trầm giọng nói: "Đừng nói nữa, bên đó là cục ác ma thì có."

"Tôi không nói bọn họ là người xấu nhé, thật ra bọn họ cũng không phải là người xấu, chỉ là rất nhát gan, giống như một đám hamster vậy, sợ mùa đông lạnh giá nên lúc nào cũng muốn tích trữ thật nhiều lương thực." Đường Nhị thở dài, "Phương thức hoạt động tài chính của cục dị đoan là công tác thực địa, phía tiền tuyến tịch thu dị đoan, sau đó hậu cần thu dụng, phân loại dị đoan, rồi thống kê hồ sơ, tổng kết các dị đoan an toàn có thể cho thuê, sau đó cục tài chính ra văn bản chấp thuận cho các nước trên thế giới thuê dị đoan để kiếm lời, số tiền kiếm được dùng để duy trì hoạt động của cục xử lý dị đoan".

"Nhưng rất nhiều dị đoan có nguy cơ cao không thể cho thuê, không những không thể cho thuê mà còn cần phải cất chứa trong một số môi trường cụ thể. Ví dụ như Huyết Linh Chi phải đặt trong môi trường khô ráo, không có đất, máu hay bào tử. Muốn duy trì những môi trường này cũng cần phải có tiền."

"Không chỉ vậy, khi ra ngoài làm việc, tùy theo dị đoan mà cậu đối phó cũng sẽ cần tiêu tốn các khoản phí khác nhau."

"Một số dị đoan có chi phí ngăn chặn tương đối ít." Đường Nhị Đả bất đắc dĩ thở dài, "nhưng một số dị đoan chi phí ngăn chặn lại cực kỳ nhiều, tỷ như thành phố Dương Quang lần trước. Hay như Georgia thu dụng dị đoan lớn nhất dưới đáy biển cũng vậy, phí thu dụng những dị đoan này lên đến hàng chục, thậm chí hàng chục tỷ nhưng lại không thể không xử lý."

"Ở một số nơi chính phủ rất dễ nói chuyện, sẵn sàng chi trả cho chúng ta rất nhiều phí thu dụng, ví dụ như vài tỷ nhân dân tệ của thành phố Dương Quang cuối cùng đã được trả hết rồi đấy, nhưng cũng có một số nơi chính phủ hoàn toàn không quan tâm đến dị đoan, để mặc cho cục xử lý dị đoan giải quyết, chẳng hạn như dị đoan dưới biển của Georgia."

"Mấy lần gần đây xuất hiện dị đoan toàn là dị đoan tiêu phí rất nhiều, cho nên người ở cục tài chính đặc biệt khẩn trương, sợ lần sau dị đoan xuất hiện sẽ không đủ tiền."

"Tôi hiểu vì sao Tô Dạng không thích cục tài chính, bởi vì đúng là rất khó nói chuyện tử tế với bọn họ, nhưng ngược lại tôi cũng có thể hiểu được cục tài chính bởi vì dị đoan có tính bất định quá lớn."

"Nếu cậu có thể chấm dứt kỷ nguyên đâu đâu cũng là dị đoan này."

Đường Nhị Đả bất đắc dĩ cười với Bạch Liễu: "Nói không chừng đám hamster của cục tài chính lại nắm ống quần cậu gào khóc gọi ba ba đấy."

"Tôi sẽ cố gắng." Bạch Liễu cười nói.

Hiện thực, trên biển Cổ La, chi nhánh cục 3 Cục xử lý dị đoan.

Trong trung tâm xử lý của bộ phận trinh sát tàu ngầm không người lái dưới nước, một nhóm người ngồi trước bàn điều khiển, đội mũ giáp thiết bị thu tín hiệu che kín nửa đầu, nhìn tín hiệu radar dò tìm dưới nước phát ra từ màn hình màn hình, nghiêm túc báo cáo:

"Báo cáo trưởng quan, tạm thời không phát hiện có người tới gần dị đoan 0073, over!"

Trong tai nghe truyền đến âm thanh: "Tiếp tục dò xét! Đội trưởng Georgia đã hạ lệnh trước khi anh ấy trở về phải bảo đảm trong vòng một cây số không ai có thể tiếp cận dị đoan 0073!"

Đội viên thẳng lưng: "Nghe rõ!"

Đợi khi giọng nói trong tai nghe kết thúc, đội viên mệt mỏi dụi mắt, anh ta cầm lấy cốc cà phê bên cạnh giao diện điều khiển muốn uống một hơi, nhưng khi nhấc lên mới phát hiện cà phê đã cạn.

"Mệt quá." Đội viên bên cạnh vươn người, duỗi eo, chống cằm nhìn màn hình, "Còn phải xem bao lâu nữa? Đã một ngày một đêm rồi. "

"Chỉ một lá thư thông báo thôi mà, có đáng huy động cả cục 3 không chứ?"

Mặc dù đã làm hết sức mình, nhưng đội viên vừa báo cáo xong nghe vậy cũng có chút mệt mỏi đồng ý: "...Mặc dù đội trưởng Georgia làm việc gì cũng có lý do của mình, nhưng ngồi đây rồi tôi cũng không biết mình phải thăm dò cái gì nữa."

"Thật sự không biết dùng cách nào mới trộm được một dị đoan lớn như vậy dưới đáy biển."

"Chuẩn đó." Đội viên kia nhún vai, giọng nói dưới mũ giáp che kín cười hì hì, khóe môi dưới mặt nạ lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén, "Ông đây ngồi canh cả ngày trời cũng không biết phải trộm nó như thế nào đây."

"...Cái gì...trộm gì?!" Cảm thấy đội viên bên cạnh mình có gì đó không ổn, đội viên mới báo cáo đang lơ mơ mệt mỏi đột nhiên tỉnh táo hẳn, anh ta nhận ra đồng đội của mình hôm nay quá khác lạ —— tư thế của người này quá lười nhác không giống như các đội viên đã được huấn luyện nghiêm ngặt ở cục 3, bộ đồng phục ngay ngắn nghiêm trang của cục 3 trên người đội viên này cũng chẳng đứng đắn chút nào, nút cổ áo và cổ tay áo đã bị cởi bỏ khiến bộ trang phục thuận tiện hành động hơn rất nhiều.

Điều quan trọng nhất là bên cạnh tai nghe mà người này đang đeo có một logo con khỉ nhỏ —— cục 3 không bao giờ mang logo hoạt hình như vậy!

"Anh là ai?!" Đội viên kinh hãi muốn báo cáo qua bộ đàm, vừa mới nhấc máy lên thì đội viên khả nghi đối diện đã giơ tay đánh vào cổ anh ta, lười biếng lên tiếng: "Đợi cả ngày rốt cuộc cũng học được cách xem hiển thị vị trí trên máy như thế nào."

"Cám ơn nha, anh trai nhỏ chuyên nghiệp."

Một giây trước khi bất tỉnh, đội viên kia kinh hãi nhìn thấy các thành viên khác trong nhóm đều nằm la liệt trên mặt đất bên ngoài.

Đội viên này, hoặc là 【Mục Tứ Thành】 thản nhiên tháo chiếc mặt nạ bảo hộ trên đầu xuống đặt sang một bên, gác chân lên bàn điều khiển, tựa lưng vào ghế ngửa ra sau, thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, híp híp mắt nhìn màn hình:

"Lão Bạch Lục chỉ biết tìm phiền phức cho mình."

"Khi không lại bảo mình đến dòng thời gian khác để đánh cắp dị đoan lớn như vậy, tôi đang nghỉ lễ đấy biết không hảaa."

"Ừmm, để xem vị trí cụ thể của dị đoan này rộng đến mức nào..." 【Mục Tứ Thành】 cúi người về phía trước, loay hoay điều chỉnh các nút trên giao diện điều khiển, phần hình ảnh được quét toàn bộ xuất hiện trên màn hình, hắn bấm bấm vài cái nhướng lông mày, "Không hổ là dị đoan lớn nhất."

Hắn nhếch khóe môi, tay phải biến thành móng khỉ xuyên qua găng tay đồng phục trắng: "Lần này trộm đồ lớn như vậy chắc phải xin ít tiền làm thêm giờ mới được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.