Mặc dù bảo là Phương Điểm thường chơi bóng đánh trúng người, nhưng điều kỳ diệu là bóng của cô như có mắt vậy, kiểu gì cũng chỉ trúng 2 loại người ——
—— người cô thích và người cô ghét.
Mà cũng bởi vì vậy mà người cô thích sẽ nảy sinh mối liên hệ thân thiết với cô, ngược lại kẻ xấu số bị cô ghét sẽ phải nhập viện vì chấn động não. Có một lần Bạch Liễu nảy sinh tò mò, không biết có phải Phương Điểm cố ý hay không, nhưng sau khi bị lôi kéo đến xem Phương Điểm thi đấu và quan sát cẩn thận vài lần, Bạch Liễu phải thừa nhận một cách tiếc nuối rằng ——
Hắn chẳng nhận ra được manh mối nào hết.
Phương Điểm, một con người bí ẩn, luôn có những phép toán ma thuật mà Bạch Liễu không bao giờ hiểu được.
Ví dụ như bây giờ.
"Đây là que kem cậu lén để dành phải không?" Thời kỳ trung học Phương Điểm cao hơn Bạch Liễu cả nửa cái đầu, cô kẹp đầu Bạch Liễu dưới nách, thần thần bí bí móc một bó que gỗ trong túi váy của mình kế bên, "Chị tìm thấy trong hộc tủ dưới giường nhà chị, thì ra là cậu giấu ở đó."
Bạch Liễu liếc nhìn khoảng chục que kem trong tay Phương Điểm, im thin thít.
Lúc hắn học trung học, rất nhiều công ty sản xuất kem tổ chức chương trình khuyến mãi trúng thưởng tên là 【 Được tặng 1 cây 】, nội dung của chương trình cũng giống như 【 Được tặng 1 chai 】của các công ty sản xuất đồ uống hiện giờ vậy. Nếu như ăn xong mà trên que kem có chữ 【 Được tặng 1 cây 】thì bạn có thể cầm que đó đến quầy bán hàng nhận miễn phí một que kem mới cùng loại bằng giá tiền.
Lục Dịch Trạm và Phương Điểm lần nào cũng gặp may mắn. Đa số kem bọn họ mua mở ra đều có chữ 【 Được tặng 1 cây 】, nhưng bọn họ sẽ để dành chúng cho Bạch Liễu.
Mà lúc đó Bạch Liễu cũng không đi đổi kem để ăn, thay vào đó, hắn sẽ gom nó lại, cột thành bó rồi giấu ở nơi nào đó mà hắn cảm thấy an toàn ——chẳng hạn như hộc tủ dưới gầm giường ở nhà Phương Điểm.
Bởi vì Lục Dịch Trạm cũng sẽ giấu vài thứ bên trong đó, chẳng hạn như tiền tiết kiệm để mua quà sinh nhật cho Phương Điểm, nên đôi khi Bạch Liễu bắt chước "gây án" cùng với Lục Dịch Trạm.
Giờ đây, hai nghi phạm chứa chấp "tang vật" đã bị thám tử Phương Điểm bắt giữ tại trận.
"Lục Dịch Trạm còn lén giấu 100 đồng dưới giường chị nữa." Phương Điểm trầm ngâm suy nghĩ, "Lão ấy định tiết kiệm để mua quà cho chị sao?"
"......" Bạch Liễu diễn vai người không cảm xúc, "Chị đã đoán được thì không cần phải hỏi tôi nữa."
"Chị tò mò lắm, không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại nâng ván giường lên làm gì, chỗ đó vừa nặng lại vừa dơ, có khi cả mấy tháng rồi vẫn chưa quét dọn luôn ấy!"
Phương Điểm cười ha ha gãi gãi đầu: "Đột nhiên có cảm giác như hai người sẽ giấu thứ gì trong đó, thế là chị nâng thử một chút, không ngờ quả thật là như vậy, ha ha."
Bạch Liễu: "......"
Lục Dịch Trạm, cậu thật sự muốn dành cả đời mình cho người con gái đáng sợ này à?
"Nhưng mà chị không nghĩ là cậu sẽ lén để dành que gỗ đấy, cứ tưởng là cậu đã đổi kem ăn rồi chứ." Phương Điểm vui vẻ quơ quơ bó que gỗ trước mặt Bạch Liễu gặn hỏi, "Để dành làm gì vậy?"
Bạch Liễu đảo mắt: "Để dành bán kiếm tiền."
"Nói dóc." Phương Điểm không chút nghĩ ngợi phủ nhận luôn, cô nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Thứ này có thể bán được bao nhiêu tiền chứ? Cậu muốn kiếm tiền thì cũng làm chuyện gì đáng giá, mấy thứ nhỏ nhặt thế này không đáng để cậu bận tâm."
Phương Điểm nhìn chằm chằm bó que sạch sẽ chỉn chu trên tay mình, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra a một tiếng: "À, có thể gom nhiều que đổi một lần, cậu định để dành đủ 10 cây, sau đó đổi thành 2 que kem đắt tiền mời chị và Lục Dịch Trạm ăn phải không?"
Bạch Liễu bị đoán trúng tim đen: "......"
Tranh luận trước mặt Phương Điểm cũng vô dụng, Bạch Liễu bình tĩnh thừa nhận: "Không đổi kem đắt tiền được, cao nhất chỉ đổi được loại 2.5 tệ thôi."
"Hết xảy, vậy thì cũng tuyệt quá!" Phương Điểm phấn khích xoa xoa tay, "2.5 tệ đủ mua Cornetto rồi!"
"Chị chưa ăn Cornetto bao giờ!"
(*) Gốc là可爱多 ( kem Cornetto),tên Hán Việt là Khả Ái Đa vì vậy trong QT ghi là "ăn đáng yêu nhiều" đó mn) - ở đây mình để nguyên tên kem theo tiếng Anh nhé
Bạch Liễu mím môi: "Nhưng trước đây chị mua cho tôi ăn rồi."
"Thật sao?" Phương Điểm bối rối ngẩng đầu, "Có chuyện như vậy sao? Chị không nhớ nữa."
Bạch Liễu trầm mặc.
Lại như vậy rồi.
Phương Điểm sử dụng loại thủ thuật này thành thục đến nỗi bạn không thể phân biệt được cô cố ý hay vô tình, thậm chí bạn cũng không tìm được cái cớ hợp lý nào để trả lại món nợ ân tình cho cô ấy.
Lần trước lúc Phương Điểm nhận được học bổng, cô đã mua loại kem Cornetto 2.5 tệ này cho hắn ăn.
Hôm đó, Bạch Liễu vừa kết thúc tiết tự học buổi tối thì bị Hứa Vi phạt quét dọn nhà vệ sinh. Bào Khang Nhạc canh lúc hắn vừa vào toilet thì cầm đầu một đám nam sinh xông ra chặn đường. Thằng nhóc đó như phát điên lên vậy, thế nên Bạch Liễu không có cách nào chạy thoát, lúc hắn bước được ra khỏi toilet thì bộ đồng phục trên người đã ướt đẫm dầm dề nước máy.
Sau đó hắn thản nhiên nâng chiếc bàn học không biết đã bị đá đạp bao nhiêu lần của mình lên, bình tĩnh lau chùi sạch sẽ mấy chữ 【 mồ côi 】và 【 thằng chó chết 】 trên mặt bàn, sắp xếp sách giáo khoa đã bị tạt nước ướt nhẹp lên bệ cửa sổ để phơi nắng, sau đó tắt đèn, chậm rãi bước xuống cầu thang trong tòa nhà dạy học tối tăm, trong đầu tưởng tượng đến cảnh ngày mai Hứa Vi sẽ tìm mình mắng chửi than phiền gì đó.
【 Em lại làm hư bộ bàn học của mình nữa à? 】 Chắc Hứa Vi sẽ mắng hắn như thế, 【 Em có biết từ đó đến giờ em làm hư bao nhiêu bàn ghế rồi không? Em còn vẽ nhảm nhí trên mặt bàn nữa, em không biết nội quy trong trường cấm làm vậy à?! 】
Lúc đó Bạch Liễu không thể không nói với người phụ nữ đầu to óc như trái nho kia rằng, trên đời này không ai thích tự mình ghi mấy cái chữ như 【 mồ côi 】gì gì đó lên bàn của mình cả, cũng sẽ không ai hết lần này đến lần khác tự đập phá bàn học của mình đến nỗi biến dạng như đang đánh nhau với người khác như vậy.
Chỉ có mấy thằng nhóc trẻ vị thành niên ngu ngốc dư thừa tinh lực mới thích làm những chuyện đó.
Nhưng nếu Bạch Liễu dám nói với Hứa Vi như vậy thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.
Cô ta sẽ lên giọng gay gắt, chất vấn liên tục hắn: 【 ý em là em đang bị người khác bắt nạt? 】
Vẻ mặt cô ta đầy sự mỉa mai giễu cợt: 【 Học sinh lớp chúng ta có gia thế và xuất thân như thế nào thì cô tin là chính bản thân bạn học Bạch Liễu đây cũng biết rõ rồi, em và người ta chẳng có liên quan gì với nhau cả, nếu em không đụng chạm đến người ta thì tại sao họ lại vô duyên vô cớ bắt nạt em chứ? 】
【Vì sao họ không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt em? Sao em không tự xem lại bản thân mình có vấn đề hay không? 】
【——hay là bản thân em có nhiều vấn đề quá nên không nhìn ra được? 】
Tiếp đó là thêm nửa tiếng chửi rủa nhục mạ dài lê thê dai dẳng, mãi cho đến khi Bạch Liễu phải cúi đầu thừa nhận đó là lỗi của hắn thì Hứa Vi mới ưỡn nguc thở dài một hơi như vừa giành được chiến thắng nào đó, vẫy vẫy tay: "Thôi đi học đi."
【 lần sau gặp chuyện như vậy nữa thì trước tiên xem lại bản thân mình đi. 】
Vì vậy sau này Bạch Liễu dứt khoát thừa nhận nhanh lẹ, là em làm hỏng, em là học sinh hư, viện mồ côi sẽ trả phí tổn thất cho em, em không phải bồi thường gì cả.
Thế là Hứa Vi không còn gì để nói, chỉ có thể nuốt giận, căm ghét bảo Bạch Liễu lần sau phải cẩn thận hơn rồi ngoe nguẩy bỏ đi.
Tối hôm đó, Bạch Liễu vừa lơ đãng nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra trong ngày, vừa cởi bỏ bớt nút đồng phục để gió thổi vào cổ áo làm khô quần áo, đến khi hắn lững thững đi đến phía dưới của tòa nhà dạy học thì nhìn thấy Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đang chờ mình ở đó.
Bạch Liễu dừng chân.
Hai người đang cầm một cây kem Cornetto, trên đó cắm một cặp nến sinh nhật rẻ tiền có hình số 【18】
Ánh lửa của ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ của Phương Điểm và Lục Dịch Trạm. Đối nghịch với hành lang tối tăm sau lưng Bạch Liễu, ánh nến le lói lại mang đến sự ấm áp và sáng sủa lạ thường.
Khuôn mặt tươi cười của Phương Điểm ló ra từ phía sau cây kem Cornetto, nụ cười của cô dường như khiến ánh sáng trong toàn bộ hành lang nháy mắt sáng bừng lên.
"Bạch Liễu, chúng tôi trốn xuống núi tìm cậu đây!"
Lục Dịch Trạm nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục của mình ra phủ lên đôi vai gầy gò của Bạch Liễu, vừa bất lực vừa tức giận: "Không phải đã dặn cậu nhiều lần rồi sao, hễ gặp chuyện thì phải tới tìm tôi liền! Tôi nói với bảo vệ trên núi rồi, cậu mà lên thì ông ấy..."
"Không cần phải vậy." Phương Điểm bước lên trước Lục Dịch Trạm, nhìn vào mắt Bạch Liễu nghiêm túc hỏi, "Chị biết cậu lên núi rất khó, nhưng chỉ cần cậu cần thì chị và Lục Dịch Trạm đều có thể trốn học xuống đây giải quyết mấy chuyện này với cậu."
"Cậu có cần không?"
Bạch Liễu nhìn lại vào mắt Phương Điểm, hắn trầm mặc hồi lâu: "Không cần."
Lục Dịch Trạm nôn nóng cắt ngang lời Bạch Liễu: "Đã vậy rồi còn cậy mạnh gì nữa chứ!"
"Ừm." Phương Điểm cứ như xem Lục Dịch Trạm không tồn tại vậy, cô gật đầu với Bạch Liễu, "Vậy khi nào cần thì cứ nói."
Lục Dịch Trạm vội vàng quay phắt lại nhìn Phương Điểm: "Còn chờ khi nào cần mới nói?! Nếu cứ để thế mãi thì Bạch Liễu sẽ bị bọn họ bức thành..."
"Thành cái gì?" Phương Điểm nghi hoặc, cô nhìn Lục Dịch Trạm, ánh mắt trong trẻo thẳng thắng, "Thật ra em nghĩ loại chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Bạch Liễu cả, cậu ấy sẽ không vì vậy mà thay đổi thành người khác, mà chuyện này thì có gì đâu cơ chứ, chỉ là một đám ngu ngốc đang diễn trò hề mà thôi."
"Loại chuyện nhỏ nhặt này không thể thay đổi được Bạch Liễu, với lại bất cứ khi nào cần Bạch Liễu đều có thể nói với chúng ta, cậu ấy không hề đơn độc."
"Chúng ta sẽ luôn vĩnh viễn đứng về phía cậu ấy, Lục Dịch Trạm."
Lục Dịch Trạm trầm mặc, cảm xúc lập tức lắng xuống, ngay lập tức buông cánh tay phải đang níu chặt trên vai Bạch Liễu, cúi đầu: "... Anh hiểu rồi, là anh nghĩ sai."
"Em biết anh lớn lên cùng với Bạch Liễu, anh sẽ quan tâm lo lắng cho cậu ấy, nhưng anh không thể lúc nào cũng coi Bạch Liễu như một đứa trẻ mãi được." Phương Điểm chống nạnh giả vờ thở dài, trong mắt mang theo ý cười, duỗi ngón trỏ chỉ chỉ sau ót Lục Dịch Trạm đang ủ rũ, "Cậu ấy cũng sẽ lớn lên."
"Từ một đứa trẻ rất ngoan, cậu ấy sẽ dần trở thành một người trưởng thành rất tốt."
"Anh không thấy sự thay đổi này mới thú vị sao?"
Phương Điểm ngẩng đầu cười, cô đẩy cây kem trong tay đến trước mặt Bạch Liễu.
Ngọn nến trên cây kem đã cháy hết một nửa, ánh nến lay động chiếu vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Bạch Liễu.
Đuôi tóc ướt của hắn vẫn còn nhỏ nước, trong con ngươi đen lay láy phản chiếu ảnh ngược của Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đang đứng trước mặt.
"Sinh nhật lần thứ 18 vui vẻ, trưởng thành hạnh phúc, Bạch Liễu."
"Thổi nến, ước một điều ước, rồi ăn miếng kem mừng sinh nhật đi nào!"
Bạch Liễu nhắm mắt lại sau đó chậm rãi thổi tắt nến, xong xuôi hắn lấy nến ra rồi cắn một miếng kem sắp chảy ra đến nơi.
Phương Điểm lại gần hắn, mắt sáng long lanh: "Có vị gì vậy?"
"Dâu tây." Bạch Liễu liếc mắt, "Không phải hai người mua sao? Không nhìn giấy đóng gói bên ngoài à?"
"Cứ thích hỏi thế thì sao." Phương Điểm bám riết không tha, "Ước gì đó, có chị với lão Lục trong đó không?"
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng cắn thêm một miếng kem: "Không ước gì hết."
"Nếu như hứa nguyện mà chắc chắn thành công thì hai người với tôi cũng chẳng cần phải thi đại học làm gì."
Phương Điểm chống cằm thở dài: "Cậu thực tế thật đấy, Bạch Liễu, hứa nguyện chỉ là ký thác thôi mà, chị không tin là cậu không ước, mau nói xem nào, có chúng tôi trong đó hay không!"
Bạch Liễu im lặng hồi lâu, đuôi tóc lại nhỏ một giọt nước nữa, sau đó hắn rũ mắt xuống, nhìn cây kem sắp chảy trong tay, nhẹ giọng nói:
"Tôi ước... Ước là sang năm hai người đừng mua kem vị dâu tây cho tôi nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]