Chương trước
Chương sau
Sau khi Mifune rời đi, trong khoang thuyền khôi phục lại sự yên tĩnh như cũ, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thút thít kinh hãi của mấy đứa trẻ và tiếng kêu sủa non nớt của lũ mèo con chó con thì không còn tiếng động nào khác.

Sota được giao cho một con mèo đen nhỏ, cậu bé ngồi phía sau Bạch Liễu im lặng một lúc mới run giọng hỏi: "Bạch Liễu, anh thấy được Aoi không? Em ấy thế nào rồi?"

Bạch Liễu nương theo nguồn sáng yếu ớt nhìn xuống Aoi ở tầng dưới, cô bé đang nằm tr3n giường đầu tóc rối bù, kéo băng buộc cổ tay và xoa đầu con mèo được giao, cất giọng khàn khàn yếu ớt: "Mèo con ngoan lắm."

"【 Aoi 】ngoan lắm."

Sota nghe được giọng nói của Aoi, cậu nhóc im lặng một lúc lâu, nhìn con mèo đen nhỏ trong vòng tay mình rồi run rẩy buông lỏng ra.

Con mèo đen nhỏ bối rối ngẩng đầu nhìn thiếu niên không muốn ôm mình, yếu ớt kêu một tiếng.

Sota quyết tâm quay đầu đi chỗ khác, cậu nhắm mắt th0 dốc.

... Hóa ra đây là lý do tại sao những tế phẩm như họ sẽ được cho mèo chó.

Ước mơ của hầu hết mọi đứa trẻ là có được một con vật nhỏ trùng tên với mình, gần gũi với mình.

Nhưng không thể như thế này, thế này thì..quá sức....đau khổ.

Điều này khiến Sota sợ hãi gấp trăm lần so với việc bắt cậu đi làm nô lệ.

Lúc nhìn thấy hai chú mèo con và chó Shiba tên Aoi ch3t, Sota nằm co quắp tr3n giường không dám hó hé động đậy, cậu nghe tiếng hét đau lòng của Aoi thì rùng mình, bịt tai không dám nghe.

Tiếng hét chói tai đến nỗi Sota suýt chút nữa đã nghĩ rằng không phải con vật nhỏ đó ch3t mà chính bản thân Aoi đã ch3t.

Cậu không muốn trở thành Aoi tiếp theo, vì vậy tốt hơn hết cậu không nên có tình cảm với những con vật nuôi này, phải giữ khoảng cách với chúng ngay bây giờ.

Sóng sau lại ập tới, khoang thuyền bị xóc lên, mọi người bị sóng đánh trượt sang một bên, móng vuốt của mèo đen nhỏ không nắm được thứ gì sắp trượt cả xuống giường, nó kinh hoảng hét lên the thé.

Sota vốn đã quay đầu đi theo bản năng hoảng sợ ngoảnh lại: "Sota!"

Cậu duỗi tay ra kéo mèo đen nhỏ vào lòng, ôm chặt nó.

Đợi đến lúc Sota nhận ra mình vừa làm gì, cậu ngơ ngác nhìn mèo đen nhỏ đang ôm chặt lấy tay mình, nước mắt bất giác rơi xuống.

... tại sao lại thế này.

Mặc dù chỉ mới gặp nó lần đầu tiên nhưng thực sự cậu không thể nhìn 【 Sota 】 ch3t được.

Trong căn nhà gỗ tối om, nhiều trẻ em vừa khóc nức nở gọi tên vật nuôi giống như tên mình vừa ôm chặt chúng vào lòng mỗi khi bị sóng đánh.

Trong biển cả mênh mông, tr3n chuyến hành trình đau thương cùng tương lai bất định, những đứa trẻ sắp trở thành tế phẩm của Tà Thần cố gắng tìm kiếm một loại độ ấm thân thuộc nào đó từ loài vật nhỏ bé mềm mại gần gũi được con người thuần hóa mà chúng yêu thích ngay lần gặp đầu tiên.

"Cậu không nỡ bỏ mặc mấy con vật này đâu." Đứa trẻ tên Bạch Lục nằm trước cậu lãnh đạm mở miệng, "Từ lúc cậu biết nó có cùng tên với cậu, cậu đã không thể bỏ rơi chúng."

Sota ôm mèo đen nhỏ, nức nở hỏi: "Tại sao?"

Bạch Liễu thản nhiên nói: "Nó cũng giống như cậu, đều là thú con bị người lớn lợi dụng, đều bị bán đến đây để rồi phải trôi dạt một mình tr3n vùng biển rộng lớn, cũng đều là những dụng cụ sắp bị tra tấn để tăng thêm đau khổ cho tế phẩm."

"Từ nhiều khía cạnh khác nhau, các người đều là những đồng loại cùng chung một số phận."

"Tr3n thế giới này, chắc hẳn từ trước đến nay cậu chưa bao giờ gặp qua đồng loại đối xử thân thiện tốt bụng với mình, mà ngược lại những đồng loại cậu đã gặp chỉ toàn làm hại cậu, bán cậu lên con thuyền này. Trong tình huống như vậy, cậu gặp được 【 đồng loại 】đã được lựa chọn cẩn thận để sẽ thích cậu, lại có cùng tên với cậu, cậu sẽ di tình đến các con vật nhỏ này."

Bạch Liễu hơi nghiêng đầu, nhướng mắt nhìn Sota đang ngơ ngẩn phía sau: "—— nói cách khác, con mèo trong tay cậu không còn là con mèo nữa, mà là chính cậu, một Sota khác."

"Cậu không thể bỏ mặc để nó ch3t đi, giống như không thể nhìn chính mình ch3t đi."

Sota ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đen của Bạch Liễu, cậu nhóc đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại kia, nhất thời run lên, mở miệng ngập ngừng, tựa hồ muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Bạch Liễu thản nhiên hỏi: "Có phải cậu muốn hỏi, nếu mọi người nảy sinh đồng cảm với một con vật khác có hoàn cảnh khó khăn tương tự mình, thì tại sao 【 tôi 】lại hành hạ và giết hại động vật ở viện mồ côi phải không?"

Mãi một lúc lâu sau, Sota mới ngập ngừng liếc nhìn mèo trắng nhỏ cuộn tròn ngủ say trong lòng nguc Bạch Liễu đến mức phơi cả bụng, giải thích: "Thật ra em không nghĩ là do anh làm, em chỉ thắc mắc là nếu có một người đúng như lời đồn, thì tại sao anh ta lại làm vậy chứ?"

Bạch Liễu trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Có một điểm rất quan trọng trong phán đoán di tình, chính là đồng cảm."

"Trước hết phải cảm thấy đối phương có những điểm tương đồng về cảm xúc với cậu. Ví dụ, khi cậu và con mèo đen trong lòng cậu cùng gặp tình huống khó khăn giống nhau, cả hai đều có cảm giác đau đớn, sợ hãi,..v..v lúc đó cậu sẽ cảm thấy nó là đồng loại của cậu, rồi sau đó cậu sẽ đồng cảm và di tình với nó."

"Nhưng nếu gặp bất kỳ biến cố nào mà cảm xúc của một người lại khác với những người xung quanh, hoặc thậm chí cả động vật thì anh ta sẽ không có cách nào đồng cảm được, tự nhiên cũng không thể di tình."

"Nếu không có tình cảm chung, anh ta sẽ không cảm thấy mình và những người xung quanh là đồng loại, do đó anh ta cũng sẽ không cảm thấy đau đớn khi họ bị tàn hại."

"Nhưng anh ta cũng lớn lên ở viện mồ côi giống như chúng ta." Sota cong người về phía Bạch Liễu, trong lòng khó hiểu hỏi: "Thế thì tại sao anh ta lại không có cùng cảm xúc như chúng ta chứ? Là bởi vì đầu óc khác nhau sao?"

"Tôi không nghĩ vậy." Bạch Liễu lạnh nhạt nói, "bởi vì rất nhiều người có bộ não bình thường có khả năng đồng cảm nhưng cũng vẫn bóc lột người khác".

"Giống như đại nhân Mifune lúc nãy, chắc hẳn gã ta là huyện trưởng huyện Lộc Minh mà Aoi vừa kể đến, trước đây có vẻ gã rất hiền lành, đối xử tốt với Aoi, nhưng hiện tại gã hoàn toàn thiếu sự đồng cảm với Aoi, không đối xử với cô bé như một người sống mà chỉ là một tế phẩm mà thôi."

Sota ngơ ngác hỏi: "... Đúng vậy, tại sao lại như vậy chứ?"

"Tôi nghĩ đó là vì duc vọng." Bạch Liễu tiếp tục giải thích bằng giọng đều đều, "Khi một người có duc vọng quá mức nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào thì trước hết họ sẽ nảy sinh cảm giác bóc lột hơn là đồng cảm."

"Duc vọng tột độ sẽ khiến người ta ảo tưởng rằng họ đang ở trong một chuỗi thức ăn xã hội khổng lồ và những người khác cũng nằm trong chuỗi thức ăn với họ, khi đó họ sẽ chỉ có hai nhận định về những người xung quanh, một là thứ mà bọn họ có thể bốc lột, hai là thứ có thể bốc lột bọn họ."

"Thứ mà bọn họ có thể bốc lột là những động vật bậc thấp như mèo con chó con, còn thứ có thể bốc lột họ chính là thần linh tối cao."

"Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé của họ, kẻ nào khỏe mạnh nhất, thích ứng được nhất sẽ sống sót, và đối với những kẻ có bản chất bẩm sinh xấu xa, con người được sinh ra để ăn thịt đồng loại bên dưới chuỗi thức ăn để tăng tài sản và giá trị của họ, họ sẽ coi đồng cảm là biểu hiện của sự yếu đuối, bởi vì dã thú sẽ không nảy sinh sự đồng cảm với con mồi."

Sota yếu ớt hỏi: "Nhưng chúng ta là người chứ có phải dã thú đâu."

Bạch Liễu dừng lại: "Nếu một người ở trong chuỗi thức ăn của duc vọng của bản thân trong một thời gian dài, anh ta sẽ trở thành dã thú, hoặc thậm chí một con quái vật."

"Chỉ có nhân loại đầy duc vọng mới có thể ăn thịt người."

Sota nghe mà sởn cả tóc gáy, cậu nhóc dại ra lặp lại lời của Bạch Liễu: "Ăn thịt người...?"

Từ chiếc giường tầng dưới vọng ra tiếng cười khúc khích điên dại của Aoi, cô bé thì thầm, "Mèo con Aoi ngoan quá."

Sóng gió tr3n biển cuối cùng cũng dừng lại, chiếc thuyền lớn chở Bạch Liễu và những tế phẩm khác đã cập cảng huyện Lộc Minh vào một buổi chiều trời trong đầy nắng.

Mifune ăn mặc chỉnh tề đứng ở cảng, tay gã cầm một cây gậy trúc thay cho gậy chống, từ tr3n cao nhìn xuống nhóm tế phẩm yếu ớt cúi đầu lầm lũi bước ra khỏi khoang thuyền.

Tế phẩm đều là trẻ em dưới 15 tuổi, là độ tuổi vừa mới hiểu chuyện nhưng vẫn còn rất ngây thơ, là nhóm tuổi tế phẩm được yêu thích nhất ở Huyện Lộc Minh.

Có thể nói trong đó Bạch Liễu là lớn nhất, hắn đã gần mười bảy, bình thường họ sẽ không chọn tế phẩm tuổi lớn như vậy bởi vì rất khó dạy dỗ, nhưng do hắn gầy gò, nhìn sơ qua vóc dáng thì chỉ độ khoảng 15 nên mới thuận lợi bị bán đến đây.

Nhóm tế phẩm vừa trải qua chặn đường dài đầy sóng gió ôm chặt những con vật nhỏ vào lòng nguc, có vài đứa đã suy yếu lắm rồi những vẫn gắng gượng nâng niu mèo con chó con trong tay mình.

Bọn nhỏ liên tục kiểm tra bàn chân của chó con mèo con, úp mặt vào bụng chúng để cảm nhận nhịp th0 lên xuống, vừa kiểm tra vừa khóc sụt sịt nước mắt rơi lã chã nhưng không dám hó hé lời nào, cũng không dám nhờ người xung quanh giúp đỡ, chỉ biết cúi đầu khóc thầm.

Nhìn thấy nhóm tế phẩm đang khóc, Mifune hài lòng gật đầu bắt đầu phân phó: "Giúp chúng chữa trị cho thú cưng rồi gửi đến nhà thuyền của chúng."

Bạch Liễu đảo khóe mắt qua đánh giá, hắn thấy mấy đứa trẻ sợ hãi Mifune vì chuyện xảy ra với Aoi trước đó giờ đây nghe được mệnh lệnh của gã lại sáng mắt lên.

Một vài đứa trẻ lí nhí nói: "Cảm ơn đại nhân Mifune."

Mười lăm tuổi là độ tuổi chưa hình thành khái niệm đúng sai, nhiều trẻ em lớn lên trong một môi trường chật chội và bất bình thường thông thường sẽ không đủ nhận thức về thế giới.

Thật quá dối trá.

Nét mặt Mifune nghiêm nghị: "Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan, yêu động vật, đối xử tốt với người thân và bạn bè, rất có tình cảm, ta rất hài lòng."

"Ta biết các cháu đã rất sợ hãi khi nhìn thấy ta dạy dỗ Aoi tr3n thuyền, nhưng các cháu phải biết rằng Aoi là một cô bé hư!"

Sắc mặt Mifune đột nhiên trầm xuống, gã cầm gậy đập mạnh xuống đất: "Aoi không thích động vật nhỏ, mấy năm trước kiểm tra đo lường không đủ tư cách, còn đánh người hầu và chó con của mình bị thương để bỏ trốn ra ngoài, Aoi là một cô bé xấu tính!"

"Chúng ta sẽ không thương yêu và nương tay với những đứa trẻ hư như vậy. Ta mong là các cháu đừng bắt chước Aoi, hãy cố gắng trở thành trẻ ngoan, chúng ta sẽ tốt với các cháu."

Tất cả bọn trẻ đều quay phắt lại nhìn Aoi đang đứng yên bất động giữa đám tế phẩm, dường như cô bé vẫn không để ý những ánh mắt căm ghét của bọn trẻ phóng về phía mình, vẫn ôm chặt mèo con ch3t lặng một chỗ.

Mifune thu hồi ánh mắt nhìn sang nhóm trẻ con tế phẩm đang ngẩng đầu ngóng đợi:

"Các cháu sẽ ở tr3n nhà thuyền cách bờ biển này không xa, mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy biển, đó là một nơi rất đẹp."

"Nhưng trước khi đến nhà thuyền thì ta cần các cháu làm một việc nhỏ."

Mifune nói, "Ta muốn các cháu chia thành một cặp hai người trở thành bạn tốt với nhau, một trong hai người sẽ là tế phẩm, người còn lại sẽ là người hầu của người kia."

Ánh mắt gã trở nên u ám hẳn:

"Trẻ em trở thành tế phẩm sẽ có thể tận hưởng những gì tốt nhất của huyện Lộc Minh, thức ăn, quần áo, du lịch, giáo duc và thậm chí thú cưng của các cháu cũng được hưởng sự đối xử tốt nhất, và không ai dám làm tổn thương chúng nữa."

"Chúng ta sẽ chọn người từ những gia tộc lớn nổi tiếng nhất ở huyện Lộc Minh làm cha mẹ nuôi của các cháu, các cháu là sự tồn tại cao quý nhất ở huyện Lộc Minh, tr3n tất cả những người dân thường, và nếu các cháu có thể hiến tế đau khổ cho Tà Thần thành công thì các cháu sẽ được hưởng thụ những điều đó nó mãi mãi."

Ánh mắt của bọn trẻ đều sáng rực không khỏi mong chờ.

"Nhưng trẻ em trở thành người hầu." Giọng điệu của Mifune trở nên tiếc nuối, "Chỉ là một người hầu mà thôi."

"—— Cũng giống như những ngày trước đây của các cháu, các cháu chỉ là một người hầu sẽ bị bỏ rơi bất cứ lúc nào."

"Nếu một ngày những người bạn tốt của các cháu không còn thích hoặc không cần các cháu nữa." Mifune mỉm cười thân thiện, "Chúng ta sẽ trả các cháu về nhà."

"Nhưng sẽ giữ vật nuôi của các cháu ở lại đây."

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.