Chương trước
Chương sau
Hội trưởng của mấy hiệp hội lớn lần lượt bắt tay Bạch Liễu theo thứ tự rồi rời đi.

Người dẫn chương trình khiếp hãi tiếp tục giải thích: "Theo quy trình thông thường thì tuyển thủ top 1 tiền mùa giải sẽ tiến lên bốc thăm trước, nhưng do Nghĩa trang Laser đang trong quá trình thay đổi hội trưởng nên hội trưởng của đội top 2 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang ——"

"——Bạch Liễu, sẽ lên bốc thăm chọn đội!"

Một bàn rút thăm từ từ nhô ra trước màn hình lớn trong hồ quan sát, tr3n bàn là một cái hộp vải màu đen thui có khe hở cho phép mọi người duỗi tay vào, dưới đài rút thăm có ba bậc thang.

Bạch Liễu chậm rãi bước tới bước lên bậc thang, cụp mắt đưa tay vào hộp dưới ánh nhìn chăm chú nín th0 của mọi người tr3n khán đài, lấy một vật tròn giống như quả bóng bàn bên trong ra rồi đưa cho nhân viên kiểm soát bên cạnh.

Nhân viên cẩn thận dùng dao cắt vật thể hình cầu đàn hồi, sau đó lấy từ trong đó ra một tờ giấy, cẩn thận mở ra úp mặt xuống, bản thân không nhìn mà đưa thẳng lên cho tất cả khán giả trong khán đài đều có thể xem được.

Khán giả vốn đang ồn ào vừa nhìn thấy biểu tượng tr3n mảnh giấy thì đột nhiên im ắng không chút tiếng động.

Hội viên của 8 chiến đội ngồi ở vành đai bên trong cũng kinh ngạc không kém, nhiều người đang phất cờ nhiệt tình cũng hoảng hốt ngừng tay lại.

Hồng Đào khẽ nhướng mày, Phoebe ôm khuôn mặt đáng yêu nghiêng đầu mỉm cười, Sầm Bất Minh khoanh tay trước nguc lạnh lùng tựa như đã đoán trước được kết quả này, Daniel ngồi dậy âm trầm nhìn sang phía bên cạnh, Georgia thì khẽ quay đầu lại thì thầm điều gì đó với Armand trông cũng rất nghiêm túc bên cạnh anh.

Charles khoanh tay chống gậy, từ xa nhìn Bạch Liễu đứng giữa hồ quan sát với vẻ mặt bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên.

Canh bạc này càng ngày càng thú vị.

Bàn tay Liêu Khoa đang nắm lấy bả vai Hắc Đào đột nhiên siết chặt, Bách Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn vào tờ giấy, tự lẩm bẩm: "Đù má, sao lại xui xẻo vậy chứ..."

"Nghịch Thần không có ở đây." Bách Gia Mộc quay đầu lại đột nhiên nhìn về phía Liêu Khoa, sắc mặt tối sầm lại, "Không có Chiến Thuật Gia thì sao chúng ta đánh được?!"

Giọng nói phấn khích và run rẩy của người dẫn chương trình vang vọng khắp khán đài: "Không biết phải nói gì với vận may thế này, đội mới thăng hạng của chúng ta đã rút thăm được chiến đội top 1 —— Danh Sách Sát Thủ!!"

Tr3n tờ giấy là một chữ thập ngược —— biểu tượng của Danh Sách Sát Thủ.

Cho dù trận đấu này thắng hay thua, nếu đã bốc thăm trúng Danh Sách Sát Thủ thì có nghĩa là Danh Sách Sát Thủ nhất định sẽ kết thúc thi đấu, kết quả như thế nào cũng có một lượng lớn Hồ Đánh Cuộc sẽ sụp đổ vào ngày đầu tiên của vòng đấu khiêu chiến.

Tất cả khán giả tr3n khán đài đều sôi sùng sục!

"Trận chiến sắp bắt đầu! Mời tất cả khán giả về vị trí chỗ ngồi của mình! Quý vị nhớ chuẩn bị điểm để đặt cược đi ạ!" Người dẫn chương trình huơ tay múa chân, khuôn mặt nhăn nhó vì phấn khích, "Bây giờ, xin mời Chiến Thuật Gia Danh Sách Sát Thủ bước ra sân khấu tuyên chiến với Chiến Thuật Gia Đoàn Xiếc Thú Lang Thang!"

Liêu Khoa hít một hơi thật sâu, giơ tay ra hiệu muốn nói: "Chiến thuật gia của đội chúng tôi không có ở đây, tạm thời tôi sẽ làm đảm nhiệm vị trí chiến thuật gia thực hiện quy trình của trận đấu."

Vẻ mặt của người dẫn chương trình và khán giả đều ngớ ra sau đó kích động không tưởng: "Nghịch Thần vắng mặt à?!"

"Thay đổi chiến thuật gia tại chỗ là điều cấm kỵ hàng đầu! Nó sẽ hạ thấp trình độ của toàn đội!"

Giọng của người dẫn chương trình sắp gào lên đến nơi: "Mọi người ơi! Mọi người ơi! Liệu đội mới của chúng ta có thể tái hiện được trận đấu có một không hai khiêu chiến tái đồ long như Danh Sách Sát Thủ năm ngoái hay không!"

"Nếu chiến đội này có thể giết rồng thành công thì tiền đặt cược cho đoàn xiếc thú lang thang sẽ tăng gấp hơn 100 lần! Hãy nắm bắt cơ hội! Đặt cược càng sớm quý vị càng nhận được nhiều tiền! Đặt – Cược – Nhanh - Nào!"

Vương Thuấn ngồi ở ghế nghỉ chân ngay lối đi liếc mắt nhìn hệ thống giao diện, cho dù trước đây hắn đi theo Hồng Đào gặp qua sóng to gió lớn không ít, nhưng giờ phút nào cũng không nhịn được hít hà một hơi khi nhìn thấy tỷ lệ cá cược của Hồ Đánh Cuộc: "... 37 lần."

"Thật quá đáng sợ..."

Cá cược nhiều điểm như vậy cũng có điểm bất lợi, nếu thua ngay từ trận đầu tiên thì khán giả sẽ có ấn tượng xấu với chiến đội và sẽ trả đũa ngừng đặt cược ở những trận sau, bọn họ sẽ càng khó lấy được kim bài miễn tử cho tất cả các thành viên trong đội hơn...

Vương Thuấn không khỏi lo lắng nhìn các tuyển thủ tr3n sân, cuối cùng ánh mắt lại dán vào Bạch Liễu đang đứng ở trung tâm: "... Hội trưởng."

Liêu Khoa quay người lại chuẩn bị đi xuống lối đi phía sau.

Bách Gia Mộc đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay anh, mím chặt môi, trầm giọng hỏi: "Nghịch Thần... thông minh như vậy, lúc nào cũng an bài mọi chuyện ổn thỏa, lại có thể đoán trước và nhìn thấy tương lai, anh ấy sẽ không sao phải không ạ?"

Liêu Khoa dừng người lại: "Cậu ấy sẽ không sao đâu."

"Cậu ấy nói là sẽ đích thân đến ngăn cản Bạch Liễu thắng trận đấu."

Liêu Khoa nói xong thì rút tay lại từng bước từng bước đi tới gian phòng trước màn hình lớn, ánh mắt phức tạp đưa tay về phía Bạch Liễu đang đứng ở nơi đó chờ anh: "Không ngờ là sẽ đối đầu với cậu nhanh như vậy."

Bạch Liễu bình tĩnh nhướng mi, duỗi tay bắt tay: "Tôi cũng không ngờ."

Liêu Khoa trầm mặc một hồi: "Rất cảm ơn trước đây cậu đã đồng ý cho chúng tôi mượn hồ trò chơi."

"Đừng khách sáo." Bạch Liễu nói giọng đều đều, "Tôi cũng phải cảm ơn các anh đã sắp xếp trận đấu đơn này cho tôi, tôi thật sự cần đấu trận này để tăng độ nổi tiếng."

Liêu Khoa chậm rãi ngẩng đầu lên: "Xem ra cậu đã đoán được đội hình thi đấu của chúng tôi rồi."

Nghịch Thần đang vắng mặt nên tạm thời không thể thi đấu đội, thế nên Liêu Khoa làm chiến thuật gia tạm thời sẽ phải tìm cách dùng trận đơn và trận đôi để kéo dài thời gian.

Bạch Liễu trầm mặc một hồi: "Nghịch Thần nhất định sẽ ra sân, đúng không?"

"Đối thủ là cậu." Liêu Khoa khẳng định, "Thế nên cho dù bị thương nặng như thế nào, người đó cũng sẽ bò tới đây đấu với cậu."

Bạch Liễu rũ mắt xuống, thu tay về: "Tôi biết rồi."

"Tôi sẽ đợi cậu ấy."

Bạch Liễu nói xong đang chuẩn bị xoay người rời đi, Liêu Khoa đột nhiên nói: "Lần này cậu ấy sẽ liều mạng hết sức để thắng cậu."

Bóng lưng Bạch Liễu dừng lại một hồi, hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó bước xuống đài.

Liêu Khoa nhìn chăm chú bóng dáng Bạch Liễu rời đi, cũng xoay người bước ra khỏi gian giao lưu.

Người dẫn chương trình thăm dò bên đội: "Chiến Thuật Gia hai bên đã giao lưu với nhau xong, trận đấu đơn chuẩn bị sẵn sàng ——"

"Không nằm ngoài dự đoán, tuyển thủ đấu đơn của Danh Sách Sát Thủ chính là chủ công vương bài Hắc Đào."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, Hắc Đào đã chống một tay lên rào chắn lật người đáp xuống đất rồi lững thững đi về phía màn hình lớn, roi xương đen được buộc tùy ý quanh eo, tr3n quần là một đống đai lưng xen kẽ nhau thắt một vài món đạo cụ, lúc bước đi y đá mạnh khiến những đạo cụ đó đung đưa lắc lư từ bên này sang bên kia, rớt hẳn một cái xuống đất.

Hắc Đào cúi đầu nhìn món đạo cụ này, chẳng buồn nhúc nhích.

Liêu Khoa che mặt, yếu ớt nói: "... Tôi biết cậu không thích mang đạo cụ ra sân, nhưng xin cậu đấy, cũng đừng cố ý đá rớt nó, tôi thấy rõ là cậu đá rớt nó nhé, nhặt lên nhanh đi..."

—— Cái mớ đạo cụ gắn lủng lẳng tr3n quần Hắc Đào là do Liêu Khoa bắt buộc y phải mang theo.

Cho dù chơi game hay là thi đấu thì Hắc Đào cũng không bao giờ sử dụng bất kỳ đạo cụ, tối đa mười lăm phút là y sẽ cố ý hoặc vô tình làm rớt đạo cụ tr3n người mình.

Nhưng lần này Liêu Khoa ra lệnh cho Hắc Đào phải mang đủ đạo cụ lên sân.

Đối thủ chính là Bạch Liễu đấy... Thêm một sự đảm bảo thì vẫn tốt hơn.

Liêu Khoa đứng bên hàng rào, nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu đang lạnh nhạt đi tới.

Anh đã đối đầu với rất nhiều đội mạnh nguy hiểm, nhưng không đội nào có một người như Bạch Liễu chỉ cười nhẹ nhàng bâng quơ thôi mà cũng gây áp lực cho anh tr3n sân.

Liêu Khoa cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Vương Thuấn cảm thấy tim mình đã nhảy lên cổ họng rồi.

Hắn nắm chặt giấy bút trong tay, mắt dán vào Bạch Liễu tr3n sân khấu, không ngừng hít th0 sâu để điều chỉnh trạng thái choáng váng, nhìn cứ như không phải Bạch Liễu thi đấu mà chính bản thân hắn sắp thi đấu tới nơi.

Tình hình các đội viên ngồi tr3n băng ghế dự bị bên cạnh Vương Thuấn tạm thời chưa thi đấu cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Tr3n mặt Mộc Kha không còn chút máu, đầu ngón tay vô thức véo ra vài dấu vết, Lưu Giai Nghi mím chặt môi, bắp chân duỗi thẳng, Đường Nhị Đả nhíu chặt mày, cứ một chốc lại sờ sờ súng tr3n thắt lưng rồi th0 một hơi nặng nề.

Mục Tứ Thành nghiến răng nghiến lợi, luống cuống hết cả tay chân: "Đệt, tôi căng thẳng muốn nôn ra luôn."

Đường Nhị Đả vỗ vỗ bờ vai cậu: "Thả lỏng đi, điều chỉnh trạng thái, chút nữa cậu còn phải ra sân đấu đôi nữa, vả lại Bạch Liễu có kim bài miễn tử, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lưu Giai Nghi nghe xong thì chẳng những không thả lỏng mà còn căng thẳng hơn: "Đúng là Bạch Liễu có kim bài miễn tử."

"Nhưng không chắc là anh ấy sẽ dùng trong trận này." Môi của Mộc Kha không còn chút máu "Anh ấy lo cho chúng ta không có kim bài miễn tử đấu đội, và cũng để gia tăng sự phấn khích và tỷ lệ cá cược của trò chơi ——"

"—— Bạch Liễu rất có thể sẽ không sử dụng kim bài miễn tử trong trận này."

Mục Tứ Thành xây xẩm mặt mày: "Ý cậu là sao?! Đây mẹ nó là đấu với Hắc Đào đó!? Không cần kim bài miễn tử? Anh ta điên rồi sao?!"

Mộc Kha sắc mặt trắng bệch lắc đầu: "Chính là bởi vì đánh với Hắc Đào nên Bạch Liễu mới không dùng."

"Anh ấy muốn phá vỡ huyền thoại đấu đơn bất bại của Hắc Đào để thăng cấp mức độ nổi tiếng, trở thành tuyển thủ ngôi sao nóng bỏng tay. Chỉ cần trong đội có một tuyển thủ ngôi sao như vậy thì khả năng cao là cả nhóm sẽ được bình chọn vào top 100."

Mộc Kha quay đầu nhìn Mục Tứ Thành gằn từng chữ: "Nếu anh ấy thắng trận đấu mà không cần kim bài miễn tử, thì tất cả mọi người trong đội của chúng ta có thể ăn theo sự nổi tiếng của anh ấy và nhận được kim bài miễn tử."

"Ăn theo sự nổi tiếng cái cục kứt ấy?!" Mục Tứ Thành mắt đỏ hoe nắm chặt tay, "Này mẹ nó là ăn mạng Bạch Liễu luôn thì có!"

Giọng của người dẫn chương trình phấn khích đến mức bật ra thành tiếng huýt sáo: "Lại đây lại đây! Mời hai tuyển thủ lên sân khấu!"

"Mời hai vị tuyển thủ hãy tuyên chiến với nhau!"

Bạch Liễu đứng đối diện Hắc Đào ngẩng đầu nhìn y, tr3n mặt không chút cảm xúc: "Anh muốn thắng sao?"

Hắc Đào không chút do dự gật đầu: "Tôi muốn thắng em."

Bạch Liễu cười: "Tôi cũng muốn thắng."

Bạch Liễu chậm rãi nắm lấy kim bài miễn tử treo tr3n cổ, cùng lúc đó, kim bài miễn tử tương tự cũng xuất hiện tr3n cổ Hắc Đào.

"Ồ, hai bên đều có kim bài miễn tử." Giọng người dẫn chương trình có chút thất vọng, "Xem ra hai bên đều dùng tới, hơi nhàm chán rồi đây."

Bạch Liễu giật chiếc kim bài miễn tử khỏi cổ, thản nhiên để nó sang một bên.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu có chọn từ bỏ sử dụng kim bài miễn tử trong trận đấu này không? 】

Người dẫn chương trình đột ngột cất cao giọng: "Trời ơi! Tôi đang thấy gì đây! Hành động này là hành động tiêu chuẩn để từ bỏ kim bài miễn tử! Chiến thuật gia tân binh này vừa mới quyết định từ bỏ kim bài miễn tử khi đối đầu với chủ công!"

"Tôi xin rút lại lời nói vừa nãy, mặc dù chắc chắn là Hắc Đào sẽ thắng trận này nhưng vẫn rất đáng để thưởng thức."

Người dẫn chương trình trêu chọc Bạch Liễu: "Tôi hy vọng chiến thuật gia tân binh này sẽ không trừng phạt bản thân vì sự liều lĩnh của mình khi ch3t trong trận thi đấu."

Hắc Đào mặt không cảm xúc nhìn Bạch Liễu, y nắm lấy kim bài miễn tử treo tr3n cổ rồi giật nó xuống, cũng gạt sang một bên.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào có chọn từ bỏ sử dụng kim bài miễn tử trong trận đấu này không? 】

Người dẫn chương trình rơi trố mắt sững sờ, sau đó bật dậy hét lớn: "Người chơi Hắc Đào của chúng ta đã chấp nhận sự khiêu khích của đối thủ! Anh ấy cũng quyết định từ bỏ kim bài miễn tử của chính mình!"

"Đây là một trận chiến sinh tử!!"

Thần sắc của Liêu Khoa đột nhiên thay đổi, anh vỗ vào lan can: "Hắc Đào! Cậu đang làm gì vậy!"

Hắc Đào ngoảnh mặt làm ngơ với Liêu Khoa phía sau, mắt vẫn nhìn chăm chú Bạch Liễu: "Tôi muốn thắng em trong cùng một điều kiện."

Bạch Liễu mỉm cười: "Người tôi thích trước đây cũng thích thắng tôi trong cùng một điều kiện."

"Tôi đã chơi rất nhiều trò chơi kinh dị với anh ấy nhưng chưa bao giờ thắng được anh ấy, anh ấy chơi rất giỏi, đến bây giờ tôi vẫn luôn ấm ức, muốn thắng được anh ấy một lần."

"Nhưng chưa kịp thắng thì anh ấy đã chạy mất."

Hắc Đào nheo mắt: "Tôi cũng sẽ thắng em như vậy."

Bạch Liễu nhướng mắt, nụ cười tr3n mặt càng đậm: "Nếu anh đã nói như vậy, hi vọng anh có thể thực sự giống như một vật kỷ niệm đủ tiêu chuẩn ——"

"—— Có thể thắng tôi một lần."

Vừa dứt lời, hắn thản nhiên buông bàn tay đang nắm lấy kim bài miễn tử.

Hắc Đào gần như cùng lúc buông tay với Bạch Liễu.

"Keng keng ——!"

Hai chiếc kim bài miễn tử có dây buộc dội xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, chúng xoay tròn tr3n không trung tạo thành bọt vàng rồi biến mất.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu / Hắc Đào x4c nhận không sử dụng kim bài miễn tử trong trận đấu này. 】

【......đang chọn trò chơi... đang tải trò chơi... 】

【Tải trò chơi thành công. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu / Hắc Đào đăng nhập phó bản trò chơi《 Tế Tà Thần · Nhà thuyền 》】

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.