Chương trước
Chương sau
Sau khi mắt của Lục Dịch Trạm lành lại thì anh mất đi một đối thủ cạnh tranh cho vị trí 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】.

Nhưng lại có thêm một đội phó của chi đội 2 Sầm Bất Minh.

Lục Dịch Trạm từ một đội viên nhỏ phụ trách quét dọn của chi đội 3, thoát ch3t sau 2 sự cố lớn đột nhiên nhảy vọt lên hoàn thành xuất sắc phần đánh giá 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】, thuận lợi trở thành thành viên chính thức của quân đoàn.

Cũng có kha khá người bàn tán sau lưng Lục Dịch Trạm rằng vị trí của anh chỉ là hữu danh vô thực.

Nếu không phải Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh mất đi hai vị tướng lớn và đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của anh, Sầm Bất Minh, đã chọn rút lui để đảm nhiệm vị trí đội phó đội 2, thì cho dù thế nào đi nữa vị trí này sẽ không bao giờ đến lượt anh.

Nhưng Lục Dịch Trạm không để tâm đến những lời này, bởi vì anh cần phải tập trung năng lượng của mình để tiêu hóa một lượng lớn thông tin khổng lồ trước mắt.

"Nghe này, sự xuất hiện của 【 dị đoan 】 là một trò chơi giữa Tà Thần Bạch Lục và chúng ta." Ngồi đối diện với Lục Dịch Trạm là một thanh niên trẻ tuổi có vẻ ngoài nghiêm túc đeo cặp kính vuông tên là Ngô Thụy Thư, một thành viên của Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh và cũng là đội phó của chi đội 1.

Anh ta chịu trách nhiệm chính về công việc văn thư và hậu cần của chi đội 1 và Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh, đồng thời phụ trách tổng hợp thông tin và sắp xếp tất cả các hồ sơ dị đoan trong căn cứ, nghe đồn người này chính là một thiên tài, mới 16 tuổi đã tham gia vào quân đoàn, khả năng suy luận logic và xử lý thông tin rất tốt, gần như đảm nhiệm việc điều tra và ghi chép lại nhược điểm của hầu hết các dị đoan.

Nhưng thành tích đối chiến lại rất bình thường bởi vì tay chân không được phối hợp cho lắm.

Sau nửa tháng Lục Dịch Trạm gia nhập 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】 thì mới hoàn toàn hiểu được tay chân của vị Ngô đội phó này hậu đậu vụng về như thế nào —— người này đi vệ sinh thôi mà cũng làm rơi kính xuống nắp bồn cầu tan tác thành 5 mảnh, sau đó lúc đứng dậy lại trượt chân ngã bệch xuống c4m thẳng mông vào mảnh kính vỡ của mình.

Trong giây phút Lục Dịch Trạm nhìn cảnh Ngô Thụy Thư ủn mông cho người ta gắp mảnh kính trong phòng y tế, sự ngưỡng mộ của anh dành cho đội phó mất tăm mất tích không còn sót lại chút gì.

Nghe nói vũ khí của Ngô Thụy Thư là một bức bát quái Thái Cực, nhưng Lục Dịch Trạm chưa bao giờ thấy anh ta sử dụng nó. Dù sao thì hơn nửa tháng nay, Ngô Thụy Thư chỉ ở trong tổng cục để phổ cập thông tin về Bạch Lục, kẻ thù số một của họ cho Lục Dịch Trạm vừa mới gia nhập đội.

"Ban đầu, Bạch Lục trực tiếp tung ra 【 dị đoan 】 không theo quy tắc nào cả, dẫn đến thương vong rất lớn và chúng ta phải trả giá rất đắt mới có thể thu dụng dị đoan, mãi đến một lần Phương Điểm phát hiện được tung tích Bạch Lục!"

Ngô Thụy Thư đẩy kính, giọng điệu khi nhắc đến đội trưởng Phương Điểm tràn đầy kích động, ánh mắt không khỏi lấp lánh: "Phương Điểm và Bạch Lục giao hẹn chơi một trò chơi, nếu cô ấy thắng thì Bạch Lục không được tùy ý phóng thả dị đoan nữa."

Lục Dịch Trạm hỏi: "Trò chơi gì vậy?"

Ngô Thụy Thư im lặng một lúc: "... Trò chơi phòng thủ tháp, có nghe bao giờ chưa?"

(*) Phòng thủ tháp Tower Defense là game chiến thuật cũng có ở VN á mn, còn bên TQ không biết có chơi giống vậy không

"Tháp của phe ta là Cục quản lý dị đoan, Bạch Lục cũng có tháp của gã, ai phá được tháp của đối phương trước sẽ thắng trò chơi."

Lục Dịch Trạm hỏi ngay: "Tháp Bạch Lục ở đâu?"

"Chúng tôi cũng đang tìm." Ngô Thụy Thư nhẹ giọng nói, "Mỗi lần Bạch Lục tung ra một dị đoan, gã sẽ cho chúng ta một số gợi ý, thúc giục chúng ta đi tìm tháp của gã."

"Dị đoan càng nguy hiểm thì càng nhận được nhiều thông tin về 【 tháp 】."

"Thông tin?" Lục Dịch Trạm cau mày hỏi lại.

"Đó là tọa độ." Ngô Thụy Thư bình tĩnh nói, "Tr3n người một số dị đoan đặc biệt sau khi bị thu dụng sẽ xuất hiện các thông tin liên quan đến con số, chúng ta đã có được 12 con số rồi, sau nhiều thí nghiệm và suy đoán khác nhau, tôi nghi ngờ đây rất có thể là tọa độ của các đường kinh độ và vĩ độ, chỉ cần sắp xếp hợp lý thì chúng ta có thể tìm thấy 【 tháp 】Bạch Lục."

"Sau đó chúng ta có thể giúp Phương đội giành chiến thắng trong trò chơi đó, ngăn chặn được mấy thứ nhảm nhí vớ vẩn này."

Ngô Thụy Thư nói xong thì th0 phào nhẹ nhõm, không nhịn được nở nụ cười.

"Cười cái gì vậy?" Phương Điểm mặc áo khoác đẩy cửa hông văn phòng ra bước vào, nhìn thấy Ngô Thụy Thư cười thì cũng cười theo, "Vui vẻ thế à?"

Ngô Thụy Thư nháy mắt đơ ra, cứng nhắc gật đầu chào đối phương: "Xin chào Phương đội."

Lục Dịch Trạm cũng khẩn trương đứng thẳng chân: "Xin chào Phương đội!"

Phương Điểm cười tủm tỉm, cô tiện tay vỗ mạnh vào nguc hai người đang cứng đờ người ra: "Chào hai cậu!"

Chờ đến khi Phương Điểm rời đi, Lục Dịch Trạm ôm nguc, khuôn mặt ửng hồng lặng lẽ liếc nhìn Ngô Thụy Thư cũng đang đỏ mặt bên cạnh: "..."

Người này nhìn người kia liền biết bọn họ đều thích Phương Điểm.

Lục Dịch Trạm chẳng ngạc nhiên gì mấy, trước khi gia nhập 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】 anh đã nghe người khác kể qua, con đường gia nhập đội của Ngô Thụy Thư khác với những thực tập sinh bình thường như họ.

Ngô Thụy Thư sinh ra trong một gia đình khá giả có cha là một nhà sưu tập nổi tiếng, trong một lần tham gia đấu giá ông đã mua được một món đồ vật rất kỳ lạ —— Huyết Linh Chi, nghe đồn nếu ăn thì có thể trường sinh bất lão.

Huyết Linh Chi được cắt thành 8 mảnh bán đấu giá, cha anh mua được một mảnh trong số đó, nhưng không ngờ là loại Huyết Linh Chi này phải nuôi dưỡng bằng máu người, thế là Ngô Thụy Thư 15 tuổi suýt chút nữa đã bị người cha ám ảnh đến độ điên loạn của mình lấy máu để nuôi Huyết Linh Chi, may là nhờ Phương Điểm nghe tin đến cứu kịp thời.

Kể từ đó, Ngô Thụy Thư một lòng một dạ muốn vào Cục Quản lý Dị đoan.

Có thể nói, một tên mọt sách như anh đột nhiên thay đổi trở thành thực tập sinh ngày ngày tham gia những buổi huấn luyện tàn khốc của cục quản lý dị đoan phải ăn khổ không ít, tuy nhiên với sự chăm chỉ nhẫn nại và bộ não thiên tài của mình, cuối cùng Ngô Thụy Thư đã được như ý nguyện trở thành đội phó của Phương Điểm.

Nhưng tình yêu của Ngô Thụy Thư dành cho Phương Điểm không phải là tình yêu nam nữ, mà giống như một sự lãng mạn và khao khát, giống như tình yêu của một người hâm mộ dành cho thần tượng thì đúng hơn, đó là một niềm tin rất mãnh liệt và một niềm hy vọng vô điều kiện, vậy nên Lục Dịch Trạm không bao giờ cảm thấy ghen tị với anh ta, ngược lại đôi khi cảm thấy có hơi buồn cười.

"Phương đội nhất định có thể dẫn dắt chúng ta đánh bại Bạch Lục!" Đôi mắt Ngô Thụy Thư lấp lánh sáng nắm chặt tay, "Chính nghĩa cuối cùng sẽ chiến thắng tà ác!"

Lục Dịch Trạm: "......"

Ví dụ như bây giờ.

"Ngô đội phó, tôi cảm thấy sức mạnh Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh đã vượt quá khả năng của người bình thường." Lục Dịch Trạm khiêm tốn học hỏi, "Là do tham gia loại huấn luyện đặc biệt nào sao? Tôi có cần phải tham gia huấn luyện đặc biệt đó không?"

Ngô Thụy Thư trầm mặc một lúc: "Không phải, sở dĩ chúng tôi có thể làm được nhiều việc vượt quá lẽ thường là bởi vì chúng tôi có kỹ năng cá nhân."

"Kỹ năng cá nhân?" Lục Dịch Trạm nhíu mày hỏi: "Là cái gì vậy?"

Ngô Thụy Thư im lặng một lúc: "Đó là một năng lực nhất định mà Bạch Lục đã trao cho chúng tôi dựa theo duc vọng của mỗi người."

"Thời điểm Phương Điểm tìm thấy Bạch Lục đã dùng toàn lực đấu với gã một ván cờ và suýt ch3t, Bạch Lục đã cứu cô ấy, nói rằng đã lâu không thấy người nào có duc vọng mãnh liệt đến nỗi có thể tiếp cận đến 【 thần 】như vậy."

"Nếu không phải cô không đủ ác độc, trong lòng có quá nhiều thuần khiết thiện lương, thì có lẽ giờ phút này cô đã thành công gi3t ch3t ta, trở thành Tà Thần đời sau rồi ——Bạch Lục miêu tả Phương đội như vậy đấy."

Ngô Thụy Thư hít một hơi thật sâu: "Phương đội nói rằng, công lý cuối cùng sẽ đánh bại cái ác, chúng tôi dùng duc vọng thiện lương cũng có thể đánh bại ông."

"Bạch Lục nói, tốt lắm, ta sẽ chơi một trò chơi với các ngươi. Ta sẽ hiện thực hóa duc vọng thiện lương của các ngươi và cho các ngươi khả năng chống lại ta, nếu các ngươi thắng được, ta sẽ rút khỏi dòng thế giới này."

Ngô Thụy Thư lại nắm chặt tay: "Phương đội nhất định sẽ có thể đánh bại gã!"

Lục Dịch Trạm muốn mở miệng hỏi vậy nếu chúng ta thua thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Ngô Thụy Thư anh lại im lặng không nói gì.

Ngô Thụy Thư thực sự là một đội phó rất lợi hại, trong một năm Lục Dịch Trạm gia nhập 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】 anh ta đã tìm ta 12 tọa độ có khả năng dẫn đến 【 tháp 】Bạch Lục, sau đó Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh bắt đầu từng bước loại bỏ các tọa độ này.

Nhưng cho dù tọa độ mà họ đến không phải là 【 tháp 】của Bạch Lục thì họ cũng phải chơi một 【 trò chơi 】với Bạch Lục.

【 trò chơi 】khiến bọn họ thương vong không ít, nhưng cũng không hẳn không có lợi với bọn họ.

Trong trò chơi vừa rồi, Bạch Lục đã thừa nhận thân phận đội viên Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh của Lục Dịch Trạm và trao cho anh kỹ năng diễn sinh từ duc vọng của bản thân.

Nhưng Lục Dịch Trạm thực sự chẳng vui gì mấy, thay vào đó anh có một chút xấu hổ.

—— bởi vì vũ khí kỹ năng của anh là một thanh trọng kiếm giống y hệt với thanh kiếm của Phương Điểm.

Lúc trò chơi kết thúc, Lục Dịch Trạm đã giành chiến thắng trong trò chơi với Bạch Lục và có được kỹ năng của riêng mình.

Thanh trọng kiếm bật ra khỏi tay Bạch Lục đập thẳng vào mặt Lục Dịch Trạm, gã nhướng mày thích thú nhìn thanh trọng kiếm rồi biến mất.

Lục Dịch Trạm bị thanh trọng kiếm đập ngã lăn quay ra đất, đang loay hoay đỡ nó lên để đứng dậy thì quay đầu đã thấy Phương Điểm tò mò ngồi xổm bên cạnh mình, tay chọc chọc thanh kiếm: "Lục Dịch Trạm, sao vũ khí kỹ năng của cậu giống hệt tôi vậy?"

Nhóm người trong Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh nghe cô hỏi thì đều nở nụ cười tinh quái, kể cả Ngô Thụy Thư.

Lục Dịch Trạm gãi gãi ót, mặt mày đỏ bừng, vừa luống cuống tay chân giấu thanh trọng kiếm ra sau lưng vừa lắp bắp trả lời: "À! Là bởi vì tôi hâm mộ vũ khí trong tay Phương đội! Tôi rất ngưỡng mộ Phương đội!"

Phương Điểm tỏ vẻ khó hiểu: "Nhưng Ngô Thụy Thư cũng hâm mộ tôi đấy thôi, sao vũ khí của cậu ta là Thái Cực Đồ mà không phải trọng kiếm?"

"Khụ khụ." Ngô Thụy Thư nghiêm mặt giải thích giúp Lục Dịch Trạm, "Có lẽ đây là vũ khí diễn sinh từ duc vọng và sùng bái có mức độ sâu sắc hơn."

Lục Dịch Trạm: "..."

Không cần phải giải thích dùm tôi đâu, đội phó Ngô.

Phương Điểm sờ sờ cằm: "Nhưng kiếm của tôi nặng lắm, Lục Dịch Trạm, cậu nhấc lên được không?"

Lục Dịch Trạm đang cố hết sức nâng thanh kiếm: "..."

Tức quá! Đúng là không nâng lên nổi! Tôi đúng là phế vật mà!

"Thế này đi, nếu chúng ta có vũ khí giống nhau." Phương Điểm mỉm cười bước đến chỗ Lục Dịch Trạm, cô thản nhiên nắm tay Lục Dịch Trạm rút thanh kiếm nặng nề vung vẩy về phía trước, cơn gió đêm thổi qua cuốn tung mái tóc cô bay lất phất cọ qua đôi mắt, Phương Điểm mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, "Sau này cậu tham gia đặc huấn với tôi, tôi sẽ dạy cậu cách dùng trọng kiếm nhé!"

Đầu óc Lục Dịch Trạm trống rỗng đến năm phút rồi mới lắp ba lắp bắp trả lời được.

Đêm đó, Lục Dịch Trạm ôm kiếm rưng rưng nước mắt đầy hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.

太极八卦图 : Vũ khí của Ngô Thuỵ Thư đây

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.