Chương trước
Chương sau
Đêm thứ hai Bạch Liễu bị hôn mê, Đường Nhị Đả ở lại canh đêm.

Ban đầu Phương Điểm định ngủ lại bệnh viện, thật ra cô vốn chẳng ngại ngùng chuyện nam nữ linh tinh gì đó, dù sao thì hồi học cấp ba Bạch Liễu ốm nhập viện cũng nhờ Phương Điểm và Lục Dịch Trạm thay phiên nhau canh đêm, nhưng hôm sau Phương Điểm còn phải đi làm, thế nên dưới yêu cầu cứng rắn của Đường Nhị Đả cô đành phải cười ha ha nói được, giao Bạch Liễu cho các cậu vậy.

Mộc Kha về nhà để giải quyết việc bàn giao tòa nhà Dương Quang, Lưu Giai Nghi được ba mẹ nuôi đón về, Mục Tứ Thành muốn ở lại, nhưng ——

"Mẹ nó, ngày mai phải thi lại à?!" Mục Tứ Thành mở tin nhắn nhóm, thấy cố vấn học tập vừa gửi lịch thi lại cho mình, "Môn này tôi chưa ôn xong a a a cái đệt!"

Cố vấn học tập còn uyển chuyển nhắn gửi cho cậu, bạn học Mục Tứ Thành thân mến, tỷ lệ vắng mặt của bạn trong học kỳ này khá cao, nếu không muốn tiếp tục thi lại vào học kỳ tới thì tôi khuyên bạn nên chơi game ít lại và học tập chăm chỉ hơn.

Mục Tứ Thành đau đớn ôm đầu kêu thảm thiết, đành phải quay về phòng học.

Một giờ sáng.

Đường Nhị Đả thấy  y tá đến chỉnh lại bình truyền nước của Bạch Liễu thì th0 dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó gã lại cau mày nhìn vết sẹo nhỏ màu trắng chính giữa xương quai xanh dưới cổ áo hở ra của Bạch Liễu.

Hình vẽ chữ thập ngược bằng bút đánh dấu đen vẫn chưa biến mất, thế nên nó đã che khuất đi vết sẹo trắng rất khó thấy, Đường Nhị Đả cũng tình cờ phát hiện ra mà thôi —— rõ ràng đó là vết bỏng do đạn vừa b4n khỏi nòng súng nóng hổi ghim vào da.

Bạch Liễu không phải là loại người chỉ bị thương nhẹ thôi mà cũng hôn mê mấy ngày chưa tỉnh, lúc này đây Đường Nhị Đả nghi ngờ có thể là lúc Bạch Lục b4n viên đạn đầu tiên đã sượt sát qua nguc Bạch Liễu rồi để lại vết sẹo này.

Nếu Nghịch Thần và Hắc Đào không đỡ kịp thời thì chắc có lẽ Bạch Liễu đã bị trực tiếp trúng đạn.

Nhưng khẩu súng b4n vỡ linh hồn này... Cho dù chỉ bị trầy xước một chút thôi nhưng tác động mà nó mang lại là vô cùng lớn.

... Bạch Liễu, đừng xảy ra chuyện gì nhé.

Đường Nhị Đả xoa xoa thái dương, một tay chống tr3n giường bệnh, tay kia dựa vào thành ghế, mệt mỏi dựa vào tủ đầu giường, hai mắt lim dim.

Bạch Liễu nằm tr3n giường bệnh th0 yếu ớt, đột nhiên mu bàn tay phải thủng lỗ kim xanh tím đặt tr3n chăn bông của hắn bị một bàn tay trong suốt lạnh lẽo nắm lấy, hắn ngẩng đầu nhìn dọc theo bàn tay ấy liền thấy Hắc Đào nửa trong suốt đứng bất động ở đầu giường, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào hắn.

Các ngón tay phải của Bạch Liễu khẽ nhúc nhích.

Nhưng Đường Nhị Đả vốn không ngủ say mà vẫn đề phòng cẩn thận lại dường như không nhận thấy sự xuất hiện đột ngột của Hắc Đào trạng thái hồn ma này.

Bạch Liễu tr3n giường bệnh mở to mắt nhìn Hắc Đào, ngón tay cuộn tròn như muốn nắm lấy tay y nhưng lại xuyên qua lòng bàn tay trong suốt của Hắc Đào, chỉ có thể bắt lấy hư ảnh.

Hắc Đào cúi người, đầu tựa vào chữ thập ngược trước nguc Bạch Liễu cọ cọ trái phải một hồi, sau đó mãn nguyện nhắm mắt lại.

Bạch Liễu nghe Hắc Đào thì thầm, "Thì ra đây là giấc mơ của con người mà Bách Dật đã nói sao?"

"Thì ra nằm mơ là như vậy, thì ra nằm mơ có thể mơ thấy Bạch Liễu..."

Hắc Đào nhắm mắt lại:

"Vậy thì tôi muốn tiếp tục mơ."

Cơ thể của Hắc Đào phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo sau đó tắt lịm dần theo mí mắt khép lại của y, thân ảnh u linh của y ôm lấy Bạch Liễu ngày càng trở nên trong suốt, gần như biến mất trong không khí.

"Không được." Bạch Liễu nghẹn ngào thì thầm trả lời Hắc Đào, khóe mắt rơi lệ nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, "Tôi ghét người khác ngủ trước mặt tôi."

"Cho nên thức dậy gặp tôi, Hắc Đào."

Hắc Đào mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Bạch Liễu, nghiêm túc nói, "Được."

Cơ thể trong suốt của y liền ngưng tụ lại, một cơn gió lạnh lẽo hình lốc xoáy xoay quanh cơ thể Hắc Đào đứng trong phòng bệnh, Đường Nhị Đả đột nhiên tỉnh dậy, hồn ma Hắc Đào giữa cơn gió lốc tiêu tán dần rồi biến mất.

Đường Nhị Đả giương súng cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt gã chợt dừng lại rồi ngơ ngác nhìn Bạch Liễu đã ngồi dậy tr3n giường bệnh từ lúc nào.

Sắc mặt Bạch Liễu còn chút suy yếu, hắn mỉm cười nhìn Đường Nhị Đả: "Chào buổi tối, Đường đội trưởng."

Đường Nhị Đả chậm rãi để súng trong tay xuống, gã th0 ra một hơi dài, cười nói: "Cậu thức dậy muộn quá."

"Thật sao?" Bạch Liễu liếc mắt nhìn nơi Hắc Đào đứng bên cạnh giường mình, đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Có lẽ là do tôi vừa mới trải qua một giấc mộng ngọt ngào nên mất chút thời gian."

Kho hàng Danh Sách Sát Thủ.

Bách Dật và Bách Gia Mộc đang hăng say chọc chọc khối băng Hắc Đào thì đột nhiên sững người ra.

Bách Gia Mộc liếc mắt nhìn Bách Dật: "Hình như Liêu Khoa bảo chúng ta tuyệt đối đừng để người khác đến gần Hắc Đào đúng không?"

"Ừ." Bách Dật buồn chán cào cào miếng băng tr3n vai Hắc Đào, "Nếu chúng ta không nghe theo thì làm sao ngăn cản được người khác tiếp cận y chứ?"

Gân xanh nổi lên tr3n trán Bách Gia Mộc, cậu hít một hơi thật sâu: "Ý con là chẳng lẽ chúng ta không phải là con người hay sao? Cũng nên giữ khoảng cách với Hắc Đào chứ?"

Bách Dật chợt hiểu ra dừng lại động tác: "Ờ ha!"

Nhưng vừa biết thì đã quá muộn.

Tr3n người Hắc Đào tỏa ra một luồng khí lạnh dữ dội, sương giá thổi điên cuồng dữ dội xung quanh y thành một cơn bão cuốn thẳng Bách Dật và Bách Gia Mộc lên trời, hai người nhanh tay túm lấy cánh cửa nhà kho mới chuyển hướng bị thổi bay vào tường..

Cuồng phong tràn vào miệng Bách Dật, gió lốc thổi khoang miệng anh ta thành một cái túi gợn sóng run rẩy phát ra âm thanh rung rung: "Đệt ~ mịa ~ lạnh ~ quáaa ~!"

Bách Gia Mộc nghiến răng dựa sát vào tường, nheo mắt đưa tay chặn băng sương đang thổi tới, nhìn Hắc Đào đang thong thả đứng lên giữa cơn bão tuyết.

Cậu có thể nghe rõ mồn một âm thanh nứt ra lách cách của lớp vỏ băng tr3n người Hắc Đào.

Mãi đến khi Bách Dật cảm thấy mặt mình bị thổi tới âm mười mấy độ lạnh cóng hết cả lên thì gió rốt cục cũng ngừng lại, anh ta lắc lắc xỉ băng tr3n khuôn mặt đã biến dạng hết ngũ quan, sau đó liền tò mò nhìn về Hắc Đào đứng ở trung tâm.

Bách Gia Mộc vỗ vỗ vụn băng tr3n vai, giữ chặt Bách Dật đang chuẩn bị đi về phía bên kia, cảnh giác hô một tiếng: "Hắc Đào?"

Hắc Đào xoay người, vẻ mặt rất bình thường, mở miệng nói, "Bách Dật, tôi vừa có một giấc mơ."

Cả Bách Dật và Bách Gia Mộc đều ngẩn ra, một người bắt đầu hóng hớt chủ đề mới, người còn lại ——

"—— Hắc Đào, cậu nằm mơ thật à?!" Bách Dật sửng sốt, "Cậu là một con thằn lằn, sao nằm mơ được chứ?!"

Bách Gia Mộc trợn mắt không nói nên lời.

Có đôi khi, Bách Gia Mộc sẽ đại nghịch bất đạo nghi ngờ liệu cậu mình có trí thông minh cơ bản của một người trưởng thành hay không nữa.

——Trong toàn bộ Danh Sách Sát Thủ, chỉ có duy nhất Bách Dật thực sự tin rằng Hắc Đào là một con thằn lằn.

Nhưng đúng là Bách Gia Mộc rất tò mò về chuyện Hắc Đào nằm mơ, bởi cậu mơ hồ nhận thấy thân phận đặc thù của Hắc Đào khác hẳn hoàn toàn người chơi bình thường như bọn họ, y không có bối cảnh xuất thân, không có lai lịch, cũng không thể đăng nhập vào hiện thực.

Trong suốt 2 năm Hắc Đào tham gia trò chơi cùng với họ, có một đoạn thời gian y toàn ngủ mở mắt, có đôi khi nửa đêm Bách Gia Mộc tỉnh dậy nhìn thấy Hắc Đào mở trừng trừng đôi mắt nhìn về một điểm nào đó cậu lại sợ ch3t khiếp, cứ tưởng quái vật sắp tấn công mình đến nơi.

Mãi sau này mới biết tên này ngủ không nhắm mắt!

Mất một thời gian dài Hắc Đào mới tập được cách ngủ nhắm mắt, nhưng thỉnh thoảng khi chìm vào giấc ngủ mí mắt sẽ lại tự động mở ra nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó rồi tiếp tục ngủ, thật sự rất kinh khủng, sau đó nữa Hắc Đào mới học cách ngủ úp mặt xuống, thế nên mắt mở hay không đều không sao cả.

Đối với một người mà ngay cả ngủ cũng phải học thì hoạt động cao cấp như 【 nằm mơ 】là một điều không tưởng.

Có lần họ không biết mình đang chơi trò chơi gì, con quái vật trong đó có liên quan đến giấc mơ, tất cả người chơi đều đăng nhập vào giấc mơ và bị con quái vật săn đuổi đến ch3t. Lúc đó, Hắc Đào không thể mơ nên y chỉ ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, nhìn bọn họ bị lũ quái vật truy đuổi trong giấc mơ và thể hiện tất cả các loại biểu tình xấu xa dữ tợn.

Cuối cùng, Hắc Đào đã đưa ra một kết luận ——  lúc con người nằm mơ dáng vẻ rất xấu xí.

Thế nên lúc Hắc Đào bảo mình nằm mơ, phản ứng đầu tiên của Bách Gia Mộc và Bách Dật là không tin.

Trước tiên Bách Dật hỏi thăm tình trạng thể chất của Hắc Đào, sau khi x4c nhận không có gì nghiêm trọng thì anh ta nheo mắt lại, chủ động bơi móc vạch lá tìm sâu vì có lần Hắc Đào nói rằng dáng vẻ nằm mơ của anh ta xấu nhất nhân loại: "Nằm mơ rất khó, đó là hoạt động ý thức cao cấp của con người, cậu chỉ là một con thằn lằn thì sao mà mơ được chứ?!"

Nói đến đây, Bách Dật giễu cợt: "Trước tiên nói xem cậu mơ thấy cái gì?"

Hắc Đào nhớ lại: "Tôi mơ thấy Bạch Liễu đang nằm trước mặt tôi mặc một bộ quần áo rất rộng rãi, cổ áo mở rộng, sau đó tôi nắm tay em ấy, em ấy cũng nắm tay tôi, tôi nằm đè lên người em ấy rồi em ấy ôm tôi, mỉm cười với tôi, tiếp theo tôi vùi đầu vào vai em ấy... "

Bách Dật hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời tường thuật của Hắc Đào: "Rồi rồi, đúng là cậu nằm mơ thật, ở đây chúng ta còn có trẻ vị thành niên, tạm dừng tí đã."

✏️ Tác giả có lời muốn nói:

Mời Hắc Đào đánh giá nhanh dáng vẻ con người khi nằm mơ:

Hắc Đào: Những người khác nằm mơ, xấu

Hắc Đào: Bạch Liễu nằm mơ, đẹp

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.