Hôm sau Bạch Liễu đã có thể ngồi dậy, nhóm bác sĩ ai nấy cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng bọn họ chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân tốc độ khôi phục nhanh quá sức tưởng tượng, thì Bạch Liễu đã bị người của trạm quan sát trong nước tiếp quản.
Lúc này Bạch Liễu đang yên lặng ngồi trên giường bệnh ở trạm quan sát, nghiêng đầu nhìn gió tuyết rít gào ngoài cửa sổ, bên cạnh giường là Đỗ Tam Anh đang ngủ gà ngủ gật.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Bạch Liễu tiên sinh, chúng tôi vào được không?”
Đỗ Tam Anh giật mình tỉnh dậy, cậu lau nước miếng dính trên khóe miệng, nhìn Bạch Liễu trên giường bệnh.
Bạch Liễu không quay đầu lại, vẫn nhìn ngoài cửa sổ: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, năm người nhân viên áp giải và trưởng trạm quan sát đi vào, bọn họ đứng dưới chân giường bệnh Bạch Liễu, cung kính cúi đầu:
“Lần này cám ơn ngài đã giúp chúng tôi giải quyết dị đoan bị áp giải.”
Bạch Liễu ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tôi có làm gì đâu.”
“Bạch tiên sinh, ngài đã làm một việc rất ý nghĩa.” Trưởng trạm vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Lúc trước vừa nghe tin cục quản lý dị đoan muốn chuyển cây gốc của hoa hồng Càn Diệp đến Nam Cực để bảo quản, tôi vẫn không đồng ý, thế nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách tiêu hủy nó nên đành phải chấp nhận di dời nó sang khu vực ít dân ở đây.”
Trưởng trạm thở phào một hơi: “Cũng may là ngài kịp thời tìm được biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di/3209284/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.