Lưu Giai Nghi tận lực cho Đường Nhị Đả uống thuốc giải đến khi gã bắt đầu phục hồi được chút ít thì kịp thời dừng tay lại —— vất vả lắm mới hạ gục được tên to xác này, cô bé cũng không dám chữa trị hoàn toàn cho gã.
“Tiếp theo thế nào đây?” Lưu Giai Nghi nhướng mày nhìn Bạch Liễu, “Anh định làm gì?”
Bạch Liễu thản nhiên ngồi xếp bằng ở bên cạnh Đường Nhị Đả: “Thật hiếm khi anh ta yên tĩnh như vậy, chuẩn bị tâm sự với anh ta thôi.”
“Sau đó là giao dịch thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.” Bạch Liễu mỉm cười nhìn Lưu Giai Nghi.
Lưu Giai Nghi nhìn thấy nụ cười đó của Bạch Liễu thì lặng lẽ lùi lại hai bước, sau đó xoa xoa cánh tay nổi da gà, không khỏi nhìn Đường Nhị Đả vẫn đang hôn mê có chút thương hại.
—— Anh đần đáng thương, sớm bị Bạch Liễu lừa gạt cho xem.
Giọng nói kinh hãi của Tề Nhất Phảng từ xa truyền đến, dường như cậu ta đang chạy về phía bên này, sự hoán chuyển thân thể giữa Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu vừa rồi khiến cậu chàng còn đang c4m cúi ghi số sợ hãi, lúc này mới tỉnh táo chạy về phía bên này của hành lang.
Lưu Giai Nghi cất thuốc giải độc rồi đứng dậy: “Em sẽ chặn Tề Nhất Phảng ở bên ngoài, cho anh mười lăm phút để giải quyết chuyện này với Đường gì đó, thời gian như vậy có đủ không?”
Bạch Liễu dựa vào bức tường trong hành lang, lười biếng giơ tay lên làm động tác OK.
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di/3209221/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.