“Mẹ nó!” Mục Tứ Thành chán nản đến mức muốn đấm vào không khí, “Ông đây còn không có cách nào đảm bảo có thể sống sót trong phụ bản cấp 3! Bạch Liễu chỉ là một người chơi cấp cmn thấp, làm sao anh ta có thể có gan vào đó chứ?! “
Mộc Kha điều chỉnh hơi thở của mình vài lần, sau đó quay sang nhìn Mục Tứ Thành kinh nghiệm đầy mình: “Vậy thì sao, bây giờ chúng ta có thể làm gì cho Bạch Liễu đây?”
“Chúng ta có thể không vào trò chơi, bảo đảm an toàn ở bên ngoài để Bạch Liễu có thể thoải mái sử dụng kỹ năng của chúng ta.” Mộc Kha im lặng một lúc mới quay lại lời của Mục Tứ Thành, “Trước mắt mà nói thì giá trị của chúng ta với anh ấy chỉ có như thế. “
“Tôi nói với anh ta là mua linh hồn của tôi với giá 100 điểm là quá rẻ, tôi bị lỗ nặng rồi, ngờ đâu chỉ mới chơi 1 ván mà tôi đã vô dụng như vậy.” Mục Tứ Thành hạ giọng nói, cúi đầu nhìn lòng bàn tay n4mchặt của mình, “Quả nhiên, một trăm điểm này của anh ta hơi phí rồi.”
Cảm giác bất lực khi nhìn Lưu Hoài bị người khác thao túng, khống chế, cuối cùng phải ch3t ngay trước mắt lại dâng lên trong lòng Mục Tứ Thành – một lần nữa cậu vẫn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người mà mình mới trao đi tình cảm và sự tin tưởng bước đi về con đường tử vong và nguy hiểm.
Con người lúc đầu là thế này, Lưu Hoài thế này, Bạch Liễu bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di/3209174/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.