Chương trước
Chương sau
Cả đám người Miêu Phi Xỉ lùng sục khắp nơi, từng lớp học, phòng ngủ, nhà vệ sinh nam nữ, chỗ nào tìm được đều vào tìm, chỉ thiếu điều chưa đào ba thước tấc lên thôi, ấy thế mà một sợi tóc cũng không thấy, không biết con nhóc mù đó đã trốn ở chỗ nào!

Miêu Phi Xỉ dựa vào tường thở d0c, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bắt đầu chửi rủa: "Đ* má, con nhóc mù này trốn ở đâu vậy chứ?! Ông đây dùng con mẹ nó đạo cụ trinh sát hết rồi mà cọng lông cũng đéo thấy, nếu không phải biết chắc là nó chưa ra khỏi viện mồ côi thì cũng nghĩ nó trốn thoát rồi quá!"

Nếu Lưu Giai Nghi chạy ra khỏi viện mồ côi thì tức là đã vượt cửa, lúc đó hệ thống sẽ đưa ra thông báo nhắc nhở, nhưng hiện tại bọn Miêu Phi Xỉ vẫn chưa nhận được bất kỳ lời nhắc vượt cửa nào của người chơi, chứng minh Lưu Giai Nghi vẫn còn đang ở đây.

"Còn giáo đường là chưa tìm." Miêu Cao Cương cũng thở phì phò, ông ta không uống được thuốc phục hồi thể lực, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, "Nhưng nãy giờ chúng ta vẫn loanh quanh trên đường đến nhà thờ, nếu nó đi ngang thì chúng ta phải nhìn thấy chứ."

"Bạch Liễu đang mai phục ở giáo đường, Lưu Giai Nghi lại giết trẻ em của Bạch Liễu, nó điên mới đi qua đó dâng mạng." Miêu Phi Xỉ nói.

Nhưng Lưu Giai Nghi không thể không đến giáo đường, bởi vì sau 1 giờ chiều thứ Năm, Lưu Hoài sẽ bước vào trạng thái 【 bệnh nặng 】, giá trị sinh mệnh của cậu ta sẽ bắt đầu giảm xuống —— Lưu Hoài chỉ còn hai điểm HP, nếu Lưu Giai Nghi không kịp thời chữa trị thì đêm nay nhất định cậu ta sẽ ch3t.

Nhưng cha con họ Miêu lại không biết Lưu Hoài đến cùng Bạch Liễu, dù sao hai tay của Lưu Hoài đã bị Miêu Phi Xỉ chém đứt, Bạch Liễu không có lý do gì để mang theo gánh nặng Lưu Hoài cả.

Trước nửa đêm, Bạch Liễu với 0.5 HP sẽ ch3t trước Lưu Hoài.

Vì vậy bọn Miêu Cao Cương cũng đang đợi đến nửa đêm để thu hoạch tính mạng của Bạch Liễu.

"Cha đã nói con không cần gấp, đừng quan tâm đến Bạch Liễu nữa." Miêu Cao Cương có chút mệt mỏi nhìn Miêu Phi Xỉ, "Đợi đến thứ năm, giá trị sinh mệnh và sức chống cự của chúng ta đều cao bọn chúng, đủ sức chơi ch3t đám Bạch Liễu."

Miêu Cao Cương vốn định lải nhải thêm vài câu với Miêu Phi Xỉ, nhưng vừa nhìn sang gương mặt Miêu Phi Xỉ, đồng tử của Miêu Cao Cương co rút lại, bàn tay chuẩn bị vỗ vào vai Miêu Phi Xỉ liền dừng lại giữa không trung.

Miêu Phi Xỉ quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú vốn có của gã không còn nữa, trên mặt gã là khuôn mặt một người phụ nữ già nua, bệnh nặng, không còn chút máu, người phụ nữ này quỷ dị mỉm cười mở miệng nói với ông ta, nước sôi vẫn đang bốc khói sôi sùng sục nhỏ giọt từ khóe miệng.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Miêu Cao Cương không ổn định, xảy ra hiện tượng chấn động sụt giảm! Vui lòng nhanh chóng khôi phục lại giá trị tinh thần! 】

Miêu Cao Cương thở gấp gáp, ông ta run rẩy cúi đầu uống nhanh một ngụm thuốc tẩy tinh thần, tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác do hậu quả của việc cu0ng chế giảm giá trị tinh thần.

Miêu Phi Xỉ đứng bên cạnh kỳ quái nhìn Miêu Cao Cương: "Cha, cha bị sao vậy? Từ đầu đến giờ đã rất kỳ lạ, nãy con hỏi gì cha có nghe không vậy? Làm gì mà cứ thẫn thờ mãi vậy?"

Miêu Cao Cương miễn cu0ng bình tĩnh lại, ông ta nặn ra một nụ cười nhìn Miêu Phi Xỉ: "... Con vừa mới hỏi cha cái gì?"

"À, không có gì đâu." Miêu Phi Xỉ thờ ơ xua tay, "Con chỉ thắc mắc Lưu Hoài và Lưu Giai Nghi đều muốn sống ch3t vì đối phương, cũng ngu quá đi, không biết bọn chúng có mục đích gì khác hay không."

"... Bọn chúng không phải là anh em sao? Dù có xấu xa thế nào thì vẫn có quan hệ huyết thống." Miêu Cao Cương lẩm bẩm.

"Người thân á? Dù sao con cũng không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Miêu Phi Xỉ chế nhạo khinh thường nói, "Nếu con là Lưu Giai Nghi, thì Lưu Hoài sống ch3t gì cũng mặc kệ nó, cứ chạy trước đã."

Miêu Cao Cương hô hấp lại trở nên gấp gáp, hai mắt có chút đỏ lên, cúi đầu uống một ngụm thuốc tẩy tinh thần: "... Chúng ta tiếp tục đi tìm Lưu Giai Nghi đi."

————————

Giáo đường, 8:47 tối

Lưu Hoài đang dựa vào tường nghỉ ngơi, liếc mắt nhìn qua đồng hồ, trong mắt có chút lo lắng: "... Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được Giai Nghi rồi sao?"

"Chắc không đâu." Tiểu Mộc Kha lắc đầu, "Lưu Giai Nghi quá quen thuộc với viện mồ côi này, thậm chí còn rành hơn cả giáo viên, nếu em ấy muốn lẩn trốn thì không dễ bị phát hiện đâu." Cậu mím môi cúi đầu, lông mi run rẩy thì thầm nói: "... Đứa nhỏ này có thể im hơi lặng tiếng giết cả Bạch Lục và Miêu Phi Xỉ, đừng coi thường em ấy quá, em ấy tàn nhẫn như vậy, nếu gặp thật thì cũng không biết ai mới là người ch3t."

Lưu Hoài nghe đến đây, vẻ lo lắng trên mặt bỗng nhiên khựng lại, như thủy triều đột ngột rút đi: "... ừm."

Phù thủy nhỏ tiếng tăm lừng lẫy mà Hiệp Hội Quốc Vương đã trả rất nhiều tiền để mời về, không đến nỗi không có một chút thủ đoạn và đạo cụ bảo mệnh nào chứ nhỉ.

Bạch Liễu đồng ý với ý kiến của tiểu Mộc Kha: "Cứ chờ đã, đối với Lưu Giai Nghi thì cái viện mồ côi này cũng y như công viên giải trí thôi, con bé quen thuộc bản đồ, lại có kỹ năng trị liệu, trạng thái của Miêu Cao Cương cũng không tốt lắm đâu, lão luyện như thế mà cũng bị tay mơ như Tiểu Bạch Lục quất trúng một roi trong đường hầm, tôi nghĩ Lưu Giai Nghi thận trọng thôi, không đến mức đơn giản để bị người ta tìm thấy."

Mộc Kha lo lắng nhìn Bạch Liễu: "Vậy chúng ta cứ ở đây đợi mà không làm gì à? Lưu Giai Nghi đâu có biết chúng ta đang ở giáo đường, mà sau một giờ nữa, anh sẽ rơi vào trạng thái bệnh nặng! Giá trị sinh mệnh nháy mắt cái là về 0 ngay!"

Lưu Giai Nghi nhất định sẽ chữa trị cho Lưu Hoài, Mộc Kha thì còn có lá bùa cứu mạng tiểu Mộc Kha.

Những người khác vẫn còn hy vọng vượt cửa, chỉ có Bạch Liễu HP 0.5 là không có lối thoát.

Nếu Lưu Giai Nghi không chữa trị cho Bạch Liễu trước mười hai giờ ngày thứ tư, thì viện mồ côi này sẽ là trò chơi cuối cùng của Bạch Liễu.

Ánh mắt Bạch Liễu nhảy nhót rơi vào bức tượng thần trong nhà thờ: "Không phải vẫn còn 0.5 điểm sao?"

Mộc Kha ngẩn người.

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mộc Kha có chút sững sờ, không nhanh không chậm mỉm cười: "0.5 chẳng lẽ rất ít sao? 0.5 rất nhiều, chính là sự khác biệt giữa sống và ch3t, 0.5 này giữ cho tôi sống, trò chơi vẫn chưa kết thúc, vội vàng gì chứ?"

Hắn lắc lắc cổ tay, Bạch Liễu nói tiếp, "Tôi còn một đạo cụ có thể chống đỡ sát thương, ít nhất vẫn có thể sống đến mười hai giờ đêm nay, nhưng tôi nghĩ trước 9h Lưu Giai Nghi sẽ chủ động gọi điện thoại tìm tới chúng ta."

"Nhưng cho dù vậy thì Lưu Giai Nghi cũng khó mà chủ động trị liệu cho anh, đúng không?" Mộc Kha cau mày, cậu đẩy tiểu Mộc Kha ra, đẩy Tiểu  Mộc Kha có phần bối rối đến trước mặt Bạch Liễu, nhìn thẳng vào Bạch Liễu, trịnh trọng nói: "Chờ đến 9h lối đi ngầm sẽ lại mở cửa, anh có điện thoại Tiểu Bạch Lục, để cậu ấy hộ tống các anh đem máu của Tiểu Bạch Lục và trẻ em của tôi trở lại bệnh viện, trước tiên cứ dùng máu của họ dưỡng Huyết Linh Chi đã, giá trị sinh mệnh của anh quá nguy hiểm!"

Lưu Hoài cũng nhỏm dậy, nhìn Bạch Liễu: "Đúng là cách này an toàn cho anh hơn nhiều."

"Vậy cứ để mặc hai người cậu không có sức tấn công ở đây à?" Ánh mắt Bạch Liễu quét qua khuôn mặt của Mộc Kha và đôi tay cụt của Lưu Hoài, "Miêu Phi Xỉ hắt xì một cái cũng quét sạch sẽ hai người các cậu."

Mộc Kha vẫn muốn nói, nhưng Bạch Liễu bình tĩnh cắt ngang lời Mộc Kha: "Cậu bảo tiểu Mộc Kha đi cùng với tôi, nhu cầu 1,6 máu trẻ em trước đây của tôi chỉ là một suy luận lý thuyết dựa trên tỷ lệ tử vong tối thiểu của người đầu tư, đó là Huyết Linh Chi của một người đầu tư cần ít nhất 1,6 máu trẻ em, chứ không phải không phải 1,6 máu trẻ em chắc chắn sẽ cứu được tôi."

"Nếu tỷ lệ tử vong trong trò chơi này là 75% thì sao? Vậy thì phải rút sạch máu của tiểu Mộc Kha thì mới có thể cứu được tôi, cậu cũng chấp nhận để em ấy bị rút máu vậy không?"

Mộc Kha mím môi, cúi đầu không trả lời ——  hiển nhiên là cậu cũng đã nghĩ đến tình huống này, nhưng vẫn muốn đánh cuộc rằng cả tiểu Mộc Kha và Bạch Liễu đều sẽ sống sót.

Nhìn thấy Mộc Kha như vậy, Bạch Liễu cảm thấy hơi đau đầu, nghĩ thầm Mộc Kha đi theo hắn học gì không học, học được mỗi cái vụ đánh cược thế này.

Sắc mặt tiểu Mộc Kha bị đẩy ra hoàn toàn trắng bệch, lén liếc nhìn Bạch Liễu hai tay run run.

"Lưu Giai Nghi là mấu chốt trong trò chơi này, vì vậy hệ thống mới tìm cách hạn chế cô bé, kỹ năng trị liệu của cô bé sẽ giúp bọn trẻ hồi phục HP lúc lấy máu." Bạch Liễu bình tĩnh phân tích, "Chỉ cần cô bé đứng về phía chúng ta thì tất cả chúng ta đều sống sót vượt qua phó bản này."

Trên tầng ba, văn phòng của viện trưởng viện mồ côi, bên cạnh cửa sổ.

Lưu Giai Nghi đội mũ trùm đen, sắc mặt vô cảm, "nhìn" Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đang tìm kiếm mình bên dưới. Cánh cửa phòng làm việc sau lưng cô bé phảng phất cảm giác dao động rào cản kỳ lạ, tựa như sắp biến mất bất cứ lúc nào.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ đặc biệt ( không gian ma thuật) 】

Hai người kia đã lên văn phòng viện trưởng một lần, nhưng không tìm được, bị đạo cụ của Lưu Giai Nghi chặn lại.

Lưu Giai Nghi thông qua Bạch Lục biết được NPC viện trưởng đã ch3t vào đêm qua, chắc chắn sẽ không ai đặt chân đến văn phòng bà ta trong một thời gian dài, nơi đây chính là nơi ẩn núp thích hợp nhất trong toàn viện mồ côi.

Hai cha con kia đã bị cô bé lừa gạt như thế đó.

"Đạo cụ mà Hồng Đào cho mình quả nhiên dùng rất tốt." Lưu Giai Nghi mặt không cảm xúc lẩm bẩm, "Không hổ là thứ hàng đầu trong kho của hội lớn, sao anh hai nhất định cứ phải đi theo Mục Tứ Thành mà không muốn gia nhập Hiệp Hội Quốc Vương chứ, em nhờ Hồng Đào mời chào anh, anh đều không thèm vào... chỉ khăng khăng đi theo loại nhân vật nguy hiểm như Mục Tứ Thành."

"Ở bên cạnh anh ta, anh chỉ có thể là sát thủ chắn đao và sát thương cho anh ta, chẳng khác nào tự hại ch3t chính mình."

【Giai Nghi, anh có một người bạn! 】

【Cậy ấy tên là Mục Tứ Thành, là bạn cùng phòng của anh, cậu ấy biết hoàn cảnh của anh, anh đã kể mọi chuyện cho cậu ấy biết, đã là bạn bè thì phải thẳng thắng trung thực với nhau đúng không nào... Nhưng cậu ấy không ngại xuất thân của anh một chút nào cả! Cậu ấy rất tốt! Chỉ là có một số sở thích nhỏ không tốt lắm, nhưng không sao, anh có thể chấp nhận được! Xem như bọn anh rất hiểu ý nhau đi, ha ha, cùng nhau chơi game linh tinh gì đó nữa, rất vui vẻ! 】

"Anh hai ngốc nghếch, trên đời này làm sao có người tốt? Chúng ta chưa từng gặp người tốt." Lưu Giai Nghi khẽ nói, hàng mi dài cụp xuống, "Mục Tứ Thành không xứng đáng để anh coi trọng... anh ta đã làm gì được cho anh? Tại sao anh phải tổn thương và đau khổ vì đã phản bội anh ta chứ?"

Nếu là phản bội, không phải anh cũng phản bội em cả ngàn cả vạn lần rồi đó sao?

Anh có bao giờ cảm thấy đau đớn vì đã phản bội em không, anh hai?

Những giọt nước mắt cay đắng của Lưu Hoài hiện ra trước mặt Lưu Giai Nghi, cậu ta ôm Lưu Giai Nghi kêu khóc đến lả người, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.

【Anh không còn bạn bè nào nữa, Giai Nghi, để bảo vệ em, anh đã làm chuyện sai lầm rồi! 】

Lưu Giai Nghi từ từ siết chặt n4mtay, cô bé nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình, chạm vào một chiếc đồng hồ thạch anh đã tháo vỏ trên cổ tay, ngón tay đặt trên kim đồng hồ gấp khúc: "Đã 9h."

Lưu Giai Nghi lấy điện thoại di động ra, giọng điệu lạnh lẽo ảm đạm lập tức được phủ một lớp mật ong trở nên ngọt ngào và mềm mại, Lưu Giai Nghi lơ đãng dùng ngón trỏ vòng quanh dây buộc điện thoại: "... Anh hai, anh đang ở đâu? Hôm nay bọn em không chạy ra được, ngày mai anh đến đón em được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.