Chương trước
Chương sau


Edit: Liễu 13👈👉 Beta: Nhi

Vốn dĩ 【 linh hồn của người chơi thất bại trong giao dịch sẽ bị giam ở bên trong】 là lời cảnh cáo mà hệ thống dành cho Bạch Liễu lúc cậu nhận được【ví tiền cũ】, để Bạch Liễu không được quá lạm dụng vào kỹ năng này.

Bởi vì nếu không hoàn thành giao dịch thì linh hồn sẽ bị hệ thống giam giữ, đây là biện pháp để Bạch Liễu có thể giữ chữ tín, giống như 【 phòng tối 】(*) của mấy người bán hàng trên Taobao. Nhưng không ngờ nó lại trở thành cách để Bạch Liễu gài bẫy mấy đối tượng giao dịch.

(*) Gốc là小黑屋 ~ Blacklist: Ban đầu có ý nghĩa là phòng giam giữ, bây giờ thường được dùng với ý chỉ bị đưa vào danh sách đen.

Đối với kiểu người thích kiểm soát lại còn hay tự cho mình là thông minh như Trương Khôi, không còn gì tuyệt hơn khi mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của gã. Cảm giác thành tựu khi con mồi từ từ rơi vào cạm bẫy do bản thân tạo ra sẽ khiến gã hạ thấp tính cảnh giác, như vậy Bạch Liễu mới có thể tìm kiếm sự đột phá.





Bạch Liễu cụp mắt thầm nghĩ.

Nhưng bên Mục Tứ Thành thì có vẻ hơi phiền rồi đây. Cậu cũng vừa mới biết được giữa Mục Tứ Thành và Lưu Hoài còn có một đoạn yêu hận tình thù như thế. Trương Khôi còn bảo Lưu Hoài đi qua bên đó. Dù rằng ảo giác do giá trị tinh thần giảm xuống không thể gây hại gì nhiều với Bạch Liễu - người một lòng chỉ biết đến tiền. Nhưng với Mục Tứ Thành, một người bình thường cũng có thất tình lục dục, thì ảnh hưởng từ ảo giác do một người vốn là bạn tốt nhưng lại phải bội mình gây ra, có lẽ là không thể lường trước được.

Lúc Mục Tứ Thành nhắc tới Lưu Hoài trông đã có hơi không ổn rồi.

Bạch Liễu hiểu rõ việc này, thường thì người chơi đều có giá trị tinh thần khoảng trên dưới 70, xuống tới 60 cũng đã hơi nguy hiểm. Còn nếu dưới 20 mà khi ra khỏi trò chơi không phát điên, vậy chắc chắn người đó có tố chất tâm lý cực mạnh. Thế nhưng Bạch Liễu cần Mục Tứ Thành phải giảm xuống hơn nữa, phải thấp hơn so với giá trị tinh thần nhỏ nhất bằng 18 mà Mục Tứ Thành từng có. Đến lúc đó ảo giác và các tác động tâm lý sẽ càng thêm nghiêm trọng.



Có Lưu Hoài là nhân tố dẫn dắt ở đó, Mục Tứ Thành e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Hơi bó tay rồi nha.

[Đoàn tàu đã đến đường Hoàng Tuyền —— Mời các vị hành khách lên trước xuống sau, vào tàu theo thứ tự]

Trương Khôi chuyển động ngón trỏ và ngón giữa như thể đang chơi dương cầm. Gã kéo sợi tơ trong suốt trên tay, ngay lập tức Bạch Liễu bị lôi ra sau lưng gã. Trương Khôi tròng cái khăn trùm đầu con rối mà Lưu Hoài đã dùng trước đó lên cậu, cười nói: "Ổn rồi đấy, giờ nhìn mới giống người của Trương Khôi này chứ."

"Tao biết mày không cam lòng, chắc là mày chỉ giả vờ đầu hàng tao thôi, có thể mày và Mục Tứ Thành còn có kế hoạch khác." Khóe miệng Trương Khôi từ từ nhếch lên. Gã tựa như đang đeo gông cùm xiềng xích cho Bạch Liễu, thả xuống cái khăn trùm đầu dày nặng, to rộng, ngột ngạt đó.



Khuôn mặt Bạch Liễu từ từ bị cái khăn trùm đầu bao phủ. Cậu ngước mắt nhìn về phía Trương Khôi. Trước khi hoàn toàn bị khăn trùm đầu che khuất, cậu nhìn thấy biểu cảm vừa ung dung vừa ác ý của gã, mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt vô cùng ngạo mạn, như thể gã đã nắm được hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay.

Giọng nói Trương Khôi khàn khàn trầm thấp, "Nhưng mà Bạch Liễu à, mày chắc chắn đã tính sót ảnh hưởng của Lưu Hoài với Mục Tứ Thành rồi. Có Lưu Hoài ở đó, Mục Tứ Thành sẽ chẳng tỉnh táo nổi mà hợp tác với mày đâu. Dù mày còn có chiêu gì phía sau đi nữa, chỉ cần tên Mục Tứ Thành đó chết —— ."

Trương Khôi cười gằn một tiếng, ác độc nói: "—— Mục Tứ Thành là quân bài giá trị nhất trong tay mày, chỉ cần hắn chết, kế hoạch của mày sẽ hoàn toàn sụp đổ."
Vẻ mặt Bạch Liễu không chút dao động, trong lòng lại tính toán không ngừng.

Ở một mức độ nào đó, Trương Khôi nói vậy không sai, Mục Tứ Thành đúng là nhân tố quan trọng nhất trong kế hoạch này.

【Bùa hộ mệnh người cá】 ở trên người Mục Tứ Thành.

Nếu như Mục Tứ Thành thua, mất đi sức chiến đấu, 【Bùa hộ mệnh người cá】bị Trương Khôi lấy được, giao dịch sẽ hoàn thành, vậy mọi người đều xong đời. Trước đó Bạch Liễu từng nghĩ đến cách chơi xấu, để Mục Tứ Thành sử dụng đạo cụ đó trước, thế nhưng —— .

【 Hệ thống thông báo: Trong quá trình giao dịch, vật phẩm giao dịch, tức (Bùa hộ mệnh người cá) nhất định phải tồn tại, nếu không có sẽ bị coi là giao dịch không hợp lệ. 】

Nhưng nếu trong lúc đó Mục Tứ Thành thật sự bị ép tới đường cùng, hoặc đơn giản là hắn không nghe lời Bạch Liễu nữa mà sử dụng đạo cụ đó luôn, vậy Bạch Liễu cũng sẽ đi đời nha ma, thực sự biến thành con rối của Trương Khôi.
Cho nên Mục Tứ Thành là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của Bạch Liễu. Nếu cái tên này không xong, Bạch Liễu ở đây cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Liễu đang đánh cược, đây là một canh bạc lớn. Chip trên bàn của cậu chỉ có Mục Tứ Thành, hơn nữa còn là một chip cực kỳ không ổn định, hiện tại phần thắng của cậu cũng chẳng thể coi là lớn. Thực ra Bạch Liễu cũng từng nghĩ tới việc dùng Đỗ Tam Anh, nhưng Đỗ Tam Anh cứ như mấy động vật nhỏ loài gặm nhấm có trực giác nhạy bén. Nếu phải đối đầu chính diện, nói không chừng cậu ta sẽ ném tượng điêu khắc cho Trương Khôi để hạ thấp nguy hiểm, giống như hành động muốn bỏ xe chạy trốn khi nhận thấy nguy hiểm trước kia vậy.

Đỗ Tam Anh rất không ổn định. Trong tình huống Bạch Liễu bị Kẻ điều khiển rối khống chế, cậu sẽ không thể kiểm soát Đỗ Tam Anh từ xa được. So với Đỗ Tam Anh, một Mục Tứ Thành có thù oán với【 Kẻ điều khiển rối 】 và lập trường kiên định sẽ dùng tốt hơn.
Cho nên cuối cùng, Bạch Liễu chọn Mục Tứ Thành.

Cửa xe cuối cùng cũng từ từ mở ra, vô số thi thể【 hành khách 】cháy đen đang bốc cháy kêu rên thảm thiết, ùn ùn kéo đến tràn vào bên trong toa tàu. Động tác Trương Khôi gọn gàng nhanh chóng, gã điều khiển hai con rối xông lên trước cướp mảnh vụn, nhưng không dùng đến Bạch Liễu, xem ra gã cũng biết giá trị HP của Bạch Liễu hiện tại vô cùng thấp, tùy tiện sử dụng sẽ rất dễ ngủm.

Trương Khôi thao túng mấy con rối cực kỳ nhanh. Chỉ trong gần mười mấy giây, hai con rối với thân pháp quỷ dị đã lướt qua hết toa tàu, dùng bàn tay cháy khét nộp đống gương vỡ cho Trương Khôi. Gã nhận lấy mà chẳng buồn nhìn tới, sắc mặt trầm xuống: "Đi, quét sạch toa tiếp theo."

Kế tiếp giá trị hận thù của【 hành khách 】 đều khóa chặt trên người mấy con rối, Trương Khôi ở đó trái lại rất an toàn. Hai người chơi con rối với tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, kết hợp với thao tác vô cùng chuẩn xác của Trương Khôi. Sau khi dọn sạch một toa, mấy con rối đi vào toa tiếp theo, chưa tới một phút đã càn quét hết nửa toa tàu.
Trước đó ba người nhóm Bạch Liễu gian nan như vậy, chủ yếu do chỉ được Mục Tứ Thành là người chơi có bảng thuộc tính cấp A. Bây giờ ở đây có đến ba người chơi cấp A, Trương Khôi còn là A+, trong lúc điều khiển rối gã còn có thể dành ra thời gian xử lý thêm vài tên【 hành khách 】, để con rối của mình thu được mảnh gương vỡ dễ dàng hơn. Đúng là không cùng đẳng cấp so với con gà Bạch Liễu mới đánh một roi đã muốn nằm liệt giữa đường.

Mục Tứ Thành nói cho Bạch Liễu những thứ hắn biết về kỹ năng của Trương Khôi. Chủ yếu có hai loại, thứ nhất là [thao túng con rối], cũng chính là cấy tơ vào con rối và thao túng họ, thế nhưng con rối vẫn có ý thức của chính mình, chỉ là tứ chi bị Trương Khôi khống chế.
Còn với tình huống con rối không phải tự nguyện hoặc bị khống chế tuyệt đối, Trương Khôi sẽ rất khó để cấy tơ vào một kẻ đang giãy giụa tay chân. Đây cũng là lý do vì sao Trương Khôi nói gã thích con rối chủ động và tự nguyện. Gã thường dùng mấy con rối được tuyển đến. Bởi vì nếu không tự nguyện, Trương Khôi sẽ phải tốn không ít sức mới có thể cấy tơ con rối vào được, ví dụ như Mục Tứ Thành.

Kỹ năng thứ hai tên là [cường hóa con rối]. Ở giai đoạn này, gã cần dùng 50 điểm giá trị tinh thần của con rối để đổi lấy, con rối không tự chủ ý thức được, nhưng bảng thuộc tính sẽ tăng gấp đôi.

Lúc này con rối sẽ khó khống chế hơn. Vì một khi đã bước vào vùng【 giá trị tinh thần nguy hiểm】này, bản thân con rối sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn, đôi khi sẽ giãy giụa trong vô thức. Nhưng do bản thân không có ý thức, nên gần như không sợ bất kỳ công kích nào, sức chiến đấu tăng mạnh. Chỉ cần Kẻ điều khiển rối không dừng sợi tơ trong tay, dù cho bọn họ có đau đớn có khổ sở như thế nào, cũng sẽ không ngừng tấn công.
Nhưng Mục Tứ Thành cũng nói cho Bạch Liễu biết rằng kỹ năng này không dùng được với mấy người chơi con rối có giá trị tinh thần thấp hơn 20. Bởi vì lúc này người chơi đã tiền vào trạng thái điên cuồng, Kẻ điều khiển rối sẽ không có cách nào để kiểm soát được.

"Trong cái trò chơi này, từ trước tới giờ làm gì có ai cố gắng đi khống chế một người chơi có giá trị tinh thần thấp hơn 20 đâu chứ, ngay cả Trương Khôi cũng chẳng làm được." Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn Bạch Liễu, "Trừ anh đấy Bạch Liễu, anh vậy mà muốn tôi phải nhớ kỹ nhiệm vụ anh giao khi tôi chỉ có 10 điểm giá trị tinh thần. Chuyện này không có khả năng đâu."

Bạch Liễu chỉ cười nói: "Không thử thì làm sao biết được, chúng ta đâu còn cách khác, phải không nào?"
Trong lúc Bạch Liễu đang suy nghĩ vài chuyện, thì trong toa tàu vang lên thông báo giọng nữ hiếm thấy:

"Bởi vì có hành khách quan trọng và vật phẩm đặc thù lên tàu, để đảm bảo an toàn cho hành khách và vật phẩm, thời gian dừng tại ga tăng lên năm phút. Mong các vị hành khách trên tàu hãy giữ bình tĩnh và cách xa cửa tàu—— ."

Một thi thể cháy đen to gấp mấy lần hành khách bình thường xuất hiện. Gã dùng hai bàn tay khổng lồ vẫn còn bốc cháy mở cửa tàu ra, cúi đầu chui vào.

Hai mắt của tên này bị đốt không còn gì, hốc mắt đen thùi lui đầy vết carbon sau khi bị đốt, da của thi thể này đã cháy hết, lộ ra bắp thịt đẫm máu. Nơi ngực có một miếng gương vỡ hình lục giác to bằng bàn tay, tựa như hộ tâm kính khảm vào trong cơ ngực đỏ tươi đang chảy máu, sáng lấp lóa trong ngọn lửa. Gã đứng đó còn cao hơn đoàn tàu, cái cổ vẹo xuống gắng nhét vào trong toa, dòm như sắp xuyên thủng toa tàu đến nơi.
Cái xác chết cháy dường như cảm thấy khó chịu với cái cổ vẹo. Gã gào lớn đấm một cú lên nóc tàu, tạo ra một lỗ thủng ở trên, ngọn lửa từ cơ thể gã lan ra khắp toa tàu, phát ra tiếng nổ lớn.

Sắc mặt Trương Khôi tối sầm, nhanh chóng lùi ra sau một toa khác. Gã chắp mười ngón tay lại rồi kéo, hai con rối bị hút về phía tay gã như cương thi, một tay khác dễ dàng nhấc sau gáy Bạch Liễu. Dù tốc độ di chuyển của Trương Khôi đã rất nhanh, nhưng gã vẫn bị đốt một chút, Bạch Liễu cũng không tránh khỏi.

【 hệ thống thông báo: Người chơi Trương Khôi, Bạch Liễu, Phương Khả, Lý Cẩu bị ngọn lửa lớn tấn công, HP -10. Giá trị tinh thần của người chơi Trương Khôi, người chơi Bạch Liễu -20. Vì người chơi Phương Khả và người chơi Lý Cẩu đang ở trạng thái con rối, giá trị tinh thần -9 】
Bạch Liễu bị đốt đến ho khan, máu từ từ chảy ra nơi khóe miệng, gương mặt giấu trong khăn trùm đầu con rối càng lúc càng nhợt nhạt. Cậu nhìn lướt qua bảng thuộc tính cá nhân của mình:

【 HP: 11 (giảm xuống do bị người chơi Mục Tứ Thành tấn công và ngọn lửa thiêu đốt) 】

【 Thể lực: 70 (đang hồi phục) 】

【 Giá trị tinh thần: 69 (bởi vì bị quái vật tấn công nên dị hoá mức độ thấp) 】

Bạch Liễu lại nhìn lướt qua sách quái vật:

【Sách quái vật《Chuyến tàu cuối nổ tung》cập nhật —— Anh em nhà trộm (2/3) 】

【 Tên quái vật: Anh em nhà trộm (em trai) 】

【 Đặc điểm: Cực kỳ mạnh mẽ cao lớn, tốc độ di chuyển cực nhanh, trong một phút có thể sử dụng một lần tấn công diện rộng (tốc độ di chuyển 1400, ngọn lửa có hiệu quả bổ trợ, khi tức giận thích dùng nắm đấm khiến đối phương nghe lời, sức tấn công mạnh) 】
【 Nhược điểm: ? ? ? (cần khám phá) 】

【 Cách tấn công: Búa thịnh nộ, Xung kích ngọn lửa (đối với người chơi Bạch Liễu, hiện tại nếu bạn bị một trong hai thứ này tấn công, bạn có thể lên đường đi gặp thượng đế được rồi đó, Amen) 】

Bạch Liễu liếm đi vết máu tràn ra nơi khóe miệng, giọng khàn khàn đứt quãng nói: "... Miếng gương vỡ lớn nơi ngực quái vật đó, có lẽ nó là nhược điểm của gã, cũng là thứ chúng ta cần thu thập."

"Tao còn cần mày chỉ à!" Trương Khôi tức giận cắt ngang lời Bạch Liễu. Gã cảnh giác nhìn tên trộm đang bước từng bước như rung chấn tiến tới gần, ngón tay chuyển động nhanh chóng sắp xếp mấy con rối, nghiến răng nói: "Cái thứ trò chơi rẻ rách này thế mà lại cho dừng tại ga năm phút, không chỉ kéo dài thời gian truy đuổi, còn quẳng tới một con boss lớn..."
Tỷ lệ tử vong của trò chơi cấp hai《chuyến tàu cuối nổ tung》 này gần 80%. Ngay cả gã cũng khó mà vượt qua yên ổn được.

Trương Khôi cắn chặt răng, không nhịn được mà chửi thề: "Cmn Bạch Liễu, mày chọn giỏi đấy! Vậy mà chọn trúng trò chơi cấp 2 khó nhất!"

"Cảm ơn đã khen." Bạch Liễu lười biếng đáp, đúng chuẩn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, "Ngài không định đi cướp thử cái gương vỡ trên ngực quái vật đó à?"

"Thử cái rắm!" Trương Khôi phun ra mấy lời thơm ngát. Tâm trạng của gã bây giờ có hơi không ổn rồi, "Với cái sức tấn công lúc nãy và tốc độ di chuyển 1400 đó, cấp của con quái vật ít nhất cũng là cấp A. Đưa hai con rối lên khác gì dâng đồ ăn, có mà giành cái rắm! Dù tao có mang theo sáu con rối đầy máu vào phó bản này mà gặp phải nó, cũng chưa chắc tao có thể qua cửa thuận lợi! Nếu tao mà sớm biết có thứ này trong trò chơi..."
Trương Khôi lý sự một hồi, gã vừa nói vừa lùi, trong lòng oán hận không dứt —— Nếu biết cái phó bản này quái quỷ như thế, gã đã không theo vào dễ dàng như vậy!

Trương Khôi chưa khi nào gặp một trò chơi cấp 2 có độ khó cao đến không hợp lẽ thường thế này! Cái tên Bạch Liễu này chọn bừa thôi cũng chọn trò chơi khó nhất mà Trương Khôi từng gặp!!

—— Cmn, không hổ là may mắn trị giá bằng 0!!!

"Không được." Trương Khôi kéo hai con rối che trước người mình, nhanh chóng bình tĩnh lạ , "Con rối của tao đánh không lại. Có lẽ chỉ Mục Tứ Thành ở trạng thái điên cuồng mới xử lý được thứ này, chẳng qua giải quyết được nó thì hắn ta cũng sắp chết đến nơi rồi—— "

"Nếu tôi ở trạng thái điên cuồng thì có thể giải quyết được không?" Bạch Liễu hỏi, cậu bình tĩnh chuyển hướng dòng suy nghĩ của Trương Khôi.
Đối với Bạch Liễu mà nói, Mục Tứ Thành không thể chết được, 【 bùa hộ mệnh người cá 】 ở trên người hắn. Mục Tứ Thành mà chết, 【 bùa hộ mệnh người cá 】 sẽ rơi ra. Nếu như bị Trương Khôi đoạt được thì Bạch Liễu bên này sẽ thật sự trở thành con rối của Trương Khôi.

"Có thể đấy." Trương Khôi híp híp mắt, gã hừ một tiếng , "Nhưng giờ HP của mày được có mười mấy, dù là ở trạng thái điên cuồng, chặn một lần tấn công của nó cũng đủ chết rồi. Giờ mày là con rối của tao, so với tên Mục Tứ Thành, tao tất nhiên chọn hắn đi chết chứ không phải mày rồi. Tao bắt mày còn có chỗ dùng, nhưng còn tên Mục Tứ Thành đó thì mãi không chịu quy thuận tao—— "

Trương Khôi cười lạnh một tiếng, thu lại mấy cái tơ rối, Bạch Liễu và hai con rối cùng đứng sau lưng gã: "Vậy hắn nên đi chết đi ——!"
【 Hệ thống thông báo: Người chơi Trương Khôi sử dụng đạo cụ (Thật muốn gặp người) với người chơi Lưu Hoài, sẽ di chuyển tới vị trí hiện tại của người chơi Lưu Hoài trong mười giây đồng hồ】

Bạch Liễu chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, khi nhìn lại một lần nữa, cậu thấy Lưu Hoài, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh đang thu thập gương vỡ trong một toa khác. Ba người họ đang phối hợp với nhau, mặc dù có chút trầy trật gian nan, nhưng xem ra vẫn chống đỡ được.

Nhưng thảm nhất chính là Mục Tứ Thành, không còn Bạch Liễu giúp thu hút giá trị thù hận, phần lớn quái đều xông về phía hắn. Mặc dù Lưu Hoài đã giúp Mục Tứ Thành cản một phần, nhưng trạng thái của hắn vẫn giảm xuống rất nghiêm trọng. Trên mặt Mục Tứ Thành lấm tấm vết máu, ánh sáng đỏ trong mắt lay động lập lòe, hô hấp cũng không được ổn định, chật vật lăn lộn trên sàn nhà.
Trương Khôi lạnh lùng thu tay lại kéo sợi tơ trên ngón út một cái. Lưu Hoài đang chiến đấu chợt cảm thấy trái tim mình siết lại, dường như bị kéo về một hướng nào đó, nó giống như lời nhắc nhở chứ không mang theo sát ý. Vì thế Lưu Hoài che giấu cảm giác đau nhói nơi tim, vô thức quay đầu về một hướng rồi nhìn thoáng qua.

Hắn thấy được Trương Khôi đang ẩn mình sau vô số thi thể và ngọn lửa cháy rực trong toa tàu.

Trương Khôi chỉ chỉ Mục Tứ Thành với vẻ mặt không đổi, sau đó đưa tay lên lia qua cổ một cái, dùng khẩu hình nói với Lưu Hoài: "Kế hoạch có biến, có boss lớn, từ bỏ Mục Tứ Thành. Mày đi kích động Mục Tứ Thành, hạ thấp giá trị tinh thần để hắn vào trạng thái điên cuồng đấu với boss lớn, không cần quan tâm sống chết."
Lưu Hoài cũng nghe thấy tiếng thông báo từ loa, biết rõ boss lớn là có ý gì. Nhưng nhìn thấy Trương Khôi vứt bỏ Mục Tứ Thành nhanh chóng như vậy, Lưu Hoài không kìm được mà run lên, sắc mặt khó coi, hắn hiểu ý của Trương Khôi —— .

—— Đoán chừng con boss lớn này đặc biệt khó đối phó, nên cần Mục Tứ Thành ở vào trạng thái điên cuồng mới có thể xử lý được.

Nhưng đây không phải là trò chơi cấp hai thôi sao?! Tại sao phải cần Mục Tứ Thành điên cuồng đến chết mới có thể đối phó quái vật?!

Trong lúc Lưu Hoài còn đang do dự, thì các xác kia nổi giận hừng hực lao tới. Mọi nơi gã đi qua, tất cả cửa sổ bị đập vỡ tung, ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt mọi thứ. Những 【 hành khách 】kêu gào thảm thiết, bị ngọn lửa chứa đầy sự phẫn nộ của Trộn em đốt thành tro, có thể thấy được lực sát thương và nhiệt độ cao tới mức nào.
Trương Khôi kéo ba con rối xông vào toa tàu nơi có nhóm Mục Tứ Thành. Nhìn thấy các xác to tổ bố đang đi theo phía sau Trương Khôi, Đỗ Tam Anh bị dọa sợ hết hồn, sắp ngất xỉu tới nơi: "Tɦασ má!! Cmn lại cái éo gì nữa đây!!"

Trương Khôi chợt kéo căng tơ con rối trên ngón út, quát lớn với Lưu Hoài: "Lưu Hoài!! Ra tay!! Nếu không tất cả đều phải chết!!"

Trái tim Lưu Hoài đau nhức vì bị sợi tơ siết. Hắn cắn răng dùng hai thanh kiếm trong tay áo, đứng sau lưng Mục Tứ Thành cúi đầu nói một câu "Xin lỗi", rồi lập tức đâm tới không chút do dự.

Đỗ Tam Anh nhìn thấy liền kêu lên sợ hãi: "Mục Tứ Thành!! Cẩn thận sau lưng!!"

Mục Tứ Thành đã sớm nhận ra, xoay người lăn lộn né tránh cú đâm từ sau lưng của Lưu Hoài. Hắn nhanh chóng đứng lên dùng cùi chỏ lau máu nơi đuôi lông mày do lúc nãy bị Lưu Hoài tấn công bằng tụ kiếm (*). Mục Tứ Thành cười lạnh một tiếng: "Lưu Hoài, mày tưởng tao sẽ yên tâm giao lại phía sau lưng cho mày hả? Không có khả năng đâu."
(*) Tụ kiếm ở đây là hai thanh kiếm giấu trong tay áo.

"Đó là đương nhiên." Nụ cười của Lưu Hoài rất phức tạp, vừa buồn lại vừa tàn nhẫn, hắn cười nói, "Anh Tứ à, hai chúng ta đã từng là bạn tốt nhất, cũng là tổ hợp tốt nhất mang tên "sát thủ và đạo tặc". Không có gì là chúng ta không làm được, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, có thể trộm bất cứ thứ gì, cũng có thể ám sát bất kỳ ai. Và tất nhiên, nó cũng bao gồm lẫn nhau, không phải sao?"

"Chúng ta đều vì chính mình, anh Tứ." Cuối cùng Lưu Hoài sa sầm mặt, hắn giơ thanh kiếm trong tay áo lên, "Cậu vì chính cậu mà trộm đồ của tôi, tôi vì bản thân tôi mà ám sát cậu, ai cũng đều ích kỷ cả thôi."

"Chủ nhân!! Bắt lấy Mục Tứ Thành!!" Lưu Hoài hét lên, hắn dùng kiếm đâm tới không chút thương tiếc.
Trương Khôi không nói hai lời vung sợi tơ con rối sắc bén xuống mắt cá chân của Mục Tứ Thành. Mục Tứ Thành dùng tay túm lấy vòng treo, tránh được nó trong gang tất. Đỗ Tam Anh nôn nóng dùng xe Kart chặn trước mặt Trương Khôi, nhưng lại bị gã ném một con rối ra để ngăn cản.

Bây giờ ba người Trương Khôi, Lưu Hoài và Lý Cẩu đấu với một mình Mục Tứ Thành. Đỗ Tam Anh thì bị một con rối khác kiềm chế, cậu ta gấp đến độ trên trán ứa đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng.

Bạch Liễu nói Mục Tứ Thành nhất định phải giữ được đến lúc đoàn tàu khởi động và không bị đám Trương Khôi kiểm soát được! Nhưng với tình hình như bây giờ thì sao mà làm được chứ!

Đỗ Tam Anh theo bản năng nhìn về phía Bạch Liễu. Mục Tứ Thành giờ đang trong tình huống bị ba người kiếm chế, cố gắng duy trì. Nhưng cái xác chết khổng lồ kia sẽ sớm phá vỡ thế cân bằng, chẳng mấy chốc nữa là gã đến được toa tàu có Mục Tứ Thành. Trương Khôi tấn công Mục Tứ Thành càng lúc càng mãnh liệt hơn, gần như toàn bộ toa tàu đều tràn ngập tơ rối. Mục Tứ Thành đến nửa bước còn khó đi, trên mặt đầy những vết xước do tơ rối gây ra. Mục Tứ Thành am hiểu trộm cắp nay lại bị tơ của Trương Khôi trói chặt hai tay
Trương Khôi thở gấp: "Lưu Hoài, ra tay đi."

Lưu Hoài thở hổn hển bước từng bước đến gần Mục Tứ Thành, hai tay giơ tụ kiếm lên.

Mục Tứ Thành đột nhiên trở tay nắm hết đống tơ rối trên người, má nó một tiếng rồi nói: "Ê Bạch Liễu, đến giờ anh còn giấu chiêu gì thì xài nhanh đi, tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Bây giờ tôi sẽ giữ chặt mấy sợi tơ Trương Khôi dùng để điều khiển anh. Tên này dựa vào sự dao động của sợi tơ để điều khiển người khác, giờ tôi nắm chặt nó, dao động không truyền qua được là ổn. Nhưng chỉ được một lúc thôi thì ngón tay tôi sẽ bị sợi tơ cắt đứt, giờ thì anh tự di chuyển được rồi đấy."

Trương Khôi chợt cả kinh. Gã quay đổi nhìn lại, không biết Bạch Liễu đã đứng sau lưng Mục Tứ Thành từ lúc nào, lại nhìn đến nơi tay Mục Tứ Thành, quả nhiên hắn đang nắm chặt mấy sợi tơ rối của gã. Máu từ khớp xương tay nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi trên sàn có nhiệt độ cao, chẳng mấy chốc đã bốc hơi.
Bạch Liễu ở sau lưng Mục Tứ Thành từ từ nâng khăn trùm đầu con rối lên, trên đó in hình con rối đang nở nụ cười hồn nhiên.

Sắc mặt Trương Khôi thay đổi. "Đệt!! Quả nhiên hai tên khốn này vẫn còn liên minh với nhau! Ra tay nhanh lên Lưu Hoài!!!"

Trương Khôi thử thao túng mấy sợi tơ, nhưng gã không điều khiển được do mấy sợi tơ đó đang bị Mục Tứ Thành nắm lấy. Bây giờ gã không còn cách nào để khống chế Bạch Liễu. Trương Khôi kéo căng tơ con rối với vẻ mặt đầy ác ý, cố gắng cắt đứt mấy ngón tay của Mục Tứ Thành, hét lớn, " Lưu Hoài! Nhanh!! Bạch Liễu giờ không còn sức tấn công!"

Đỗ Tam Anh cũng gào lên như đang túm lấy cọng rơm cuối cùng: "Bạch Liễu!! Động tác anh nhanh lên chút đi!!"

Lưu Hoài không chút do dự đâm tới. Mục Tứ Thành theo bản năng nhìn về Bạch Liễu phía sau lưng, trên khăn trùm đầu con rối của cậu vẫn là nụ cười ngây thơ đó. Bạch Liễu đưa tay ra, chậm rãi áp vào lưng Mục Tứ Thành, đẩy nhẹ về trước một cái, cơ thể Mục Tứ Thành không hề phòng bị ngã tới trước.
Con ngươi của Mục Tứ Thành chợt co rụt lại.

Đỗ Tam Anh hoảng hốt mở lớn miệng. Trương Khôi ngạc nhiên buông lỏng tơ con rối ra. Lưu Hoài ngơ ngác nhìn Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, máu chảy một đường xuống theo thân tụ kiếm.

Hai tay Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu đẩy tới phía Lưu Hoài, tụ kiếm của Lưu Hoài đâm vào bả vai Mục Tứ Thành, cùng lúc chặt đứt hai tay hắn.

Hai cánh tay của Mục Tứ Thành rơi xuống sàn nhà, lặng lẽ đập xuống đất.

Giống như trước đây Lưu Hoài phản bội hắn, chặt đứt hai tay của Mục Tứ Thành.

Chẳng qua lần trước là Lưu Hoài.

Lần này là Bạch Liễu.

Máu tuôn ra từ vết cắt trên vai Mục Tứ Thành.

"Tôi cũng cảm thấy chủ nhân Trương Khôi nói có lý đấy." Bạch Liễu trong lốt rối ồm ồm giọng nói, trên mặt là ý cười, "Mục Tứ Thành, nếu không hi sinh cậu vào trạng thái điên cuồng, tụi tôi sẽ chết mất."
"Có hợp tác với hai người cũng vô dụng thôi, hai người quá yếu, không qua nổi đâu." Bạch Liễu có phần chán nản nói, cậu mỉm cười dịu dàng, "Vậy nên tôi quyết định sẽ toàn tâm toàn ý làm con rối cho chủ nhân, phục tùng mệnh lệnh của ngài ấy."

________________

Tác giả có lời muốn nói: 86 hôm nay có làm người không? Không :)

(*) Tụ kiếm (gốc là 袖剑, tiếng anh là Hidden Blade). Đây là hình minh họa, muốn tìm hiểu cụ thể hơn mn có thể search gg nha :333

611: Tui chỉ muốn nói là nhà tui vừa đào hố mới :3 cùng tác giả với Phong Thần, nàng nào có hứng thú thì mở đọc thử nhe. Thả phần giới thiệu ở đây nè :>

👇👇👇

Tám năm về trước, trên trái đất bỗng xuất hiện một chủng quái vật kì lạ.

Chúng kí sinh trên thân thể con người, vừa khống chế tinh thần, vừa nhấm mòn thể xác. Nhưng chúng lại tự nhận mình là tôi tớ của thần, phục dịch cho đấng thần linh. Chính vì lẽ ấy, trong thảm cảnh diễn ra khi đó, tất thảy người dân đều sợ hãi gọi chúng bằng một cái tên - [Thần bộc].

-----

Thích Bỉnh, kẻ săn mồi đứng đầu tổ chức truy tung Thần bộc hàng đầu thế giới, cũng là người sáng lập ra tổ chức này.

Việc truy bắt Thần bộc của tổ chức này có thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng lại ngã trên chân một người - ấy là ký chủ Thần bộc cấp S, Vưu Vinh Y.
Vưu Vinh Y quỷ kế đa đoan, giảo hoạt cực điểm, chạy thoát khỏi tay Thích Bỉnh không biết bao lần còn nhởn nhơ đê tiện giở trò trêu chọc đùa bỡn y. Kể đến thiên tài bậc nhất như Thích Bỉnh xưa nay làm gì cũng đầu xuôi đuôi lọt giờ lại phải chịu thất bại thảm hại trong cuộc truy bắt Vưu Vinh Y, bọn họ kẻ đuổi kẻ chạy, dưới mắt người ngoài nhìn vào thì trông như thủy hỏa bất dung.

------ Thẳng cho đến một ngày Thích Bỉnh bắt được Vưu Vinh Y, trước trăm vạn con mắt vẫn luôn cho rằng y sẽ gϊếŧ chết người này, Thích Bỉnh quỳ một chân xuống, mặt không biểu tình nói:

"Tôi bắt được anh rồi."

"Ở bên cạnh tôi đi, Vinh Y."

Kẻ săn mồi nguy hiểm nhất, yêu phải con mồi đáng sợ nhất.

-----

Dưới thảm cảnh Vưu Vinh Y thê thảm bị một Thần bộc cấp S ký sinh, hắn bị phán định thành sinh vật nguy hiểm cấp cao có thể nuốt sống hơn một vạn người một lần, còn bị tổ chức truy bắt Thần bộc của chính phủ đuổi cho tứ xứ vô hương, đuổi thành một ký chủ mang lòng oán giận.
Mà đã vậy rồi con mánh Thần bộc cấp S ký sinh trong người hắn lại cứ giữ cái ngữ híp mắt cười đểu trêu chọc hắn, nói gì mà giờ đây tuy nó sa cơ lỡ vận rồi nhưng cũng từng là chủ của thần linh, nắm giữ quyền lực và lực lượng chí cao vô thượng, Vưu Vinh Y là thiếu niên được thần linh lựa chọn.

Vưu Vinh Y: "..."

Tao cảm ơn mày thật, nhờ mày đi tìm người khác giùm tao.

Mãi cho tới khi trò chơi đối đầu kinh thiên động địa giữa Thần bộc và nhân loại bắt đầu, tất cả Thần bộc đều quy phục dưới chân Vưu Vinh Y, kính cẩn tôn hắn thành Vương, là thần linh chân chính, mà bọn chúng đều là tôi tớ của hắn, Vưu Vinh Y mới hoảng hốt nhận ra - Hắn thật sự là người được Thần lựa chọn.

Ký chủ Thần bộc cấp S Vưu Vinh Y (thụ) x Ký chủ Thần linh cấp S Thích Bỉnh (công)
Điềm tĩnh, khéo léo không sợ chết thụ x Lạnh lùng, chung thủy, thiếu hụt tình cảm công (thụ hơn công 2 tuổi)

Trước khi trưởng thành về cả tâm sinh lý, công và thụ không có tương tác tình cảm qua lại.

Giới thiệu tóm tắt: Một ngày nọ, tôi bỗng trở thành bề tôi của thần linh.

Dàn ý: Vận mệnh của ta nằm trong bàn tay của chính ta.

**Lưu ý từ tác giả: Thụ là trung tâm của truyện, hơi thiên về vạn nhân mê, trong truyện thứ ly kỳ nào cũng có, tốt nhất nên mua từng chương một để phòng dính lôi, độc giả sợ giẫm phải lôi thì đợi truyện hoàn và các độc giả khác sau khi đọc xong gỡ lôi rồi hẵng đọc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.