"Vù - - vù - -", cuồng phong gào rít, đại thụ trong cuồng phong lay động, từng nhánh cây giống như roi da quật trong không trung.
Cây tùng xanh ngắt đứng ở trên tuyết trắng xóa, theo gió lạnh thấu xương mà đong đưa lay lay thân mình, phát ra từng tiếng gào rít chói tai, những áng mây bạch sắc rong ruổi trong không trung, dòng nước lạnh cuồn cuộn, đại tuyết rơi ngày càng nhiều.
Trong một mảnh trắng xóa này, một bóng dáng nhỏ xinh ở trong đống tuyết cất từng bước lảo đảo đi lên phía trước, thân thể run rẩy trong gió tuyết, ngã sấp xuống rồi lại lần nữa bò lên, kiên nhẫn đi về phía trước.
Đi được một đoạn thời gian, Mộ Dung Tình phát hiện, mình lạc đường, bông tuyết rơi đầy trời ảnh hưởng tới thị giác của nàng, đập vào mắt có thể thấy được đều là tuyết trắng, nàng đã phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, không biết đâu mới đúng là đường về.
Tay phải hơi hơi rủ xuống, từng giọt đỏ tươi nhỏ trên tuyết đọng thật dày lập tức bị bông tuyết che lấp không còn đấu vết.
Nàng đi không có mục đích, đôi mắt ngày xưa linh động hiện giờ đã ít đi sự quyến rũ kia cùng một chút ngây ngô, hai chân máy móc di chuyển cứng ngắc, thân thể nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ trong biển tuyết mênh mông, theo gió phiêu lãng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lăn xuống sườn núi, thân thể vẫn như cũ có chút run rẩy, chiếc áo lông chồn bạc trên người bị tuyết hòa tan thấm ướt hơn phân nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phi-huu-doc/70729/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.