Tuyết phất rơi càng lúc càng lớn, một màu trắng bao trùm khắp đường phố Lạc Thành, trong thiên địa một mảnh mênh mông, tuyết đọng thật dày lóe lên ngân quang rét lạnh chói mắt.
Màn đêm buông xuống, gió lạnh đến tận xương gào rít, mang theo bén nhọn chói tai!
Mộ Dung Tình tỉnh lại trong lúc hàn phong đang gào rít, mùi đồ ăn bay vào mũi, nàng vặn vẹo vài cái, mắt phượng hơi hơi mở ra, ánh vào mắt chính là màn trướng đỏ thẫm, điều này hơi chút vượt qua tưởng tượng của nàng.
Nhãn châu chuyển động, phía trên là chăn ngủ bằng gấm thêu uyên ương đỏ thẫm che trên thân mình, màn lụa long phượng trình tường màu đỏ được gợi lên đến cuối giường nhỏ, giầy thêu lúc mình ra ngoài được đặt dưới bậc gường, nến đỏ được đốt lên làm căn phòng có thêm một loại hương diễm như mộng!
Ngoài cửa sổ trắng xóa, nàng biết đó là tuyết đọng, không biết hiện tại là giờ nào, cũng không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào, ngay sau đó đem ánh mắt rơi vào trên thân mình.
Trên cổ đau đớn lợi hại, nàng biết đó là di chứng bị người đánh ngất xỉu, không tu dưỡng mấy ngày là không có biện pháp hoàn toàn khôi phục, mặc trên người vẫn là y phục bạch sắc thời điểm xuất môn, nàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghe đến thanh âm nhốn nháo bên ngoài, nàng thở cũng không dám thở mạnh, một bên chỉnh lý quần áo trên người, một bên cẩn thận nhìn cửa phòng đóng chặt.
Chỉnh lý hảo y phục, mới vừa thật cẩn thận trở lại vị trí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-phi-huu-doc/70725/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.