Chương trước
Chương sau
"Dạ Cơ?" Tiểu Lâu ở Tây viện, Mộ Dung Tình ở trên giường cuộn tròn thành một cục, lại tăng thêm hai cái lò sưởi cũng không thể làm nàng cảm thấy ấm áp.
Nhìn Dạ Lang dáng người bình thường, hàn khí bức người, tiểu nhãn tình lóe ra tinh quang, nàng hơi khó hiểu, "Tại sao lại gọi là Dạ Cơ?"
Triệu Yên Nhiên đã rời đi, nhưng chân tướng nàng đã rõ ràng, đối với Dạ Lang nàng có chút nén giận, tuy là vì để cho mình tỉnh lại, nhưng hắn đối với Yên Nhiên tỷ tỷ vẫn là hơi quá đáng.
Đầu đụng vào cột giường, trên trán đầy máu, nếu như ảnh hưởng đến dung mạo của nàng thì phải làm thế nào?
"Đúng, từ nay về sau ngươi chính là Dạ Cơ, không có tại sao!" Dạ Lang mặt không chút thay đổi, nhìn môi nàng nhợt nhạt, khuôn mặt trắng xanh liền phân phó nha hoàn lại thêm hai cái lò sưởi mới lạnh lùng mở miệng.
"Ta hiểu!" Cúi đầu, nhìn y phục tuyết trắng, Mộ Dung Tình mân nhẹ môi, là một tội nhân ăn nhờ ở đậu, nàng có tư cách gì kháng nghị?
Không biết, cha mẹ cùng ca ca thế nào, Triệu Yên Nhiên không nói cho mình liền ly khai. Tội phản quốc, bọn hắn, có phải khó thoát khỏi tai ương này?
Nàng không mở miệng, Dạ Lang cũng an tĩnh đứng ở một bên, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn nàng, hắn sợ mình không khống chế được mà nói cho nàng vài chuyện.
Nàng rất đẹp, diện mạo yêu mị lại có một loại thuần khiết như tiên nữ, nhìn nhiều một cái, hắn sẽ cảm thấy như khinh nhờn nàng, cũng là tự đề cao bản thân.
"Cha mẹ ta cùng ca ca, bọn hắn... Như thế nào?"  Mộ Dung Tình vùng vẫy thật lâu, rốt cục nâng mắt bình tĩnh nhìn Dạ Lang.
Cho dù tim đang nhỏ máu, nàng vẫn bảo trì giáo dưỡng, là nữ nhân xuất thân từ phủ tướng quân, nàng không thể để cha mẹ mất mặt, nghĩ như vậy, thân thể run rẩy của nàng từ từ khôi phục bình thường.
Dạ Lang có chút kinh ngạc nhìn biến hóa của nàng, mới vừa rồi một khắc kia hắn cơ hồ cho rằng nữ nhân này giống như thay đổi một người, tuy sắc mặt tái nhợt suy yếu, nhưng khí thế đã ẩn ẩn có phong thái của Mộ Dung Hạo Nam.
Mãi đến khi nàng khôi phục bình thường, hắn mới hí mắt, trong mắt hiện lên tinh quang, "Mộ Dung Hạo Nam thông đồng với địch phản quốc, đã vấn trảm ở Ngọ môn, thi thể treo trên cổng thành Hàn Phong ba ngày mới cho phép đưa xuống!"
Hơn nữa, không cho phép có người nhặt xác, nếu không sẽ bị coi là đồng đảng, liên luỵ cửu tộc.
"Cảm ơn ngươi, ta đã biết!" Tuy đã đoán được là kết quả này, Mộ Dung Tình vẫn cảm thấy thương tâm, mắt phựơng lóe ra lệ quang, nàng lại quật cường ngửa đầu không cho Dạ Lang nhìn thấy bản thân yếu ớt.
Tim đau đớn như sắp vỡ, mẫu thân đã chết, phụ thân cũng đã chết, đại ca cũng đã chết, nàng là người duy nhất sống sót của Mộ Dung gia, thân phận nữ nhi của tội thần, nàng kiếp này chỉ sợ không cách nào thoát khỏi.
Nhìn nàng trầm mặc không nói, Dạ Lang cũng trầm mặc, nội tâm phát ra quyến rũ xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của hắn, nhìn đến lóng lánh trong mắt nàng, hắn mím môi.
"Dạ Cơ, chuyện cũ đã qua, ngươi nên nén bi thương!" đưa khăn tay đến trước mắt nữ tử, hắn che dấu sự rung động của mình, nữ tử nhu nhược như vậy, quyến rũ phong tình như vậy, hắn... không thể kiềm chế...
Rất muốn đem nàng nhét vào cánh chim hảo hảo bảo hộ, cũng không phải chịu bất luận kẻ nào khi nhục... Cũng không muốn phải nhìn nàng rơi lệ đau lòng...
"... Cám ơn, Dạ Cơ minh bạch, về sau sẽ không như vậy nữa!" Mộ Dung Tình quay đầu tránh tay hắn, nước mắt rơi ở trên mu bàn tay làm phỏng da thịt, xuyên thẳng vào trái tim.
Phụ thân, mẫu thân, đại ca, đường đến hoàng tuyền các ngươi nhất định rất tịch mịch đi? Các ngươi yên tâm, không bao lâu nữa Tiểu Tình cũng có thể đi cùng các ngươi.
Một nhà chúng ta tới Diêm La điện sẽ lại kết thành thân nhân!
Mâu quang phát lạnh, Dạ Lang nhìn nửa bên mặt của nàng hơi giận tái đi, lạnh lùng ở ném cho nàng một câu "Không biết tốt xấu", khăn tay rơi cách đó không xa.
"Từ nay về sau, ngươi chính là Dạ Cơ, cũng không còn là Mộ Dung Tình, hi vọng ngươi sẽ không cô phụ một phen tâm ý của Điện hạ!" Đối với sự hờ hững của nàng có chút không hờn giận, Dạ Lang phủi tay ly khai.
Trong phòng không còn người khác, Mộ Dung Tình rốt cuộc nhịn không được, bổ nhào ở trên giường thất thanh khóc thảm thiết, cha mẹ, thực xin lỗi, trong nhà chỉ có một mình ta tiếp tục sống, ta cũng không thể quang minh chính đại sống trong thiên địa.
Những ngày này, về sau muốn như thế nào qua? Tứ hoàng tử xưa nay phong lưu thành tánh cứu mình là muốn như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần như Triệu Yên Nhiên nói, lưu lại một người?
Vậy vì sao, đại ca bị giết, gia đinh, nha hoàn trong phủ cũng bị giết, chỉ riêng nàng được giấu ở phủ Tứ hoàng tử?
Nước mắt không thể khống chế theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt gối đầu tuyết trắng dưới thân, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lai, trong cơ thể như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, cắn xé linh hồn làm nàng đau đớn đến toàn thân co rút.
Ngoài cửa, Dạ Lang nghe thấy thanh âm thống khổ như tê tâm liệt phế bên trong, tay ở trên chuôi kiếm, trên mu bàn tay gân xanh lộ, trên trán che kín mồ hôi.
Hai tiểu nha hoàn đứng ở một bên có chút sợ hãi khi thấy hắn như vậy, sợ đến phải lui vài bước cách hắn một khoảng.
Đại tuyết tung bay, hàn phong thổi quét, năm nay tuyết tới tương đối trễ, nhưng lại lớn nhất từ trước tới nay.
Đời sau đối với trận đại tuyết hiếm thấy này cũng không có nhiều miêu tả, nhưng việc kinh thành đột nhiên xuất hiện một Dạ Cơ lại miêu tả thật nhiều, theo lưu truyền đời sau 《 Liệt Quốc Chí • Hiên Viên thư • Dạ Cơ  xinh đẹp》 miêu tả, xinh đẹp vô song, quyến rũ động lòng người, cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc, mê hoặc vài vị hoàng tử Hiên Viên đến không còn ý chí chiến đấu, câu hồn đoạt phách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.