Chương trước
Chương sau
Trước cửa, nữ tử toàn thân váy dài đỏ thẫm, trên làn váy thêu hồ điệp màu tím đang bay lượn, giữa lông mày được vẽ một đóa hoa lan chói mắt làm cho mắt hạnh càng thêm xinh đẹp!

Tóc dài đen tuyền theo gió nhẹ nhàng tung bay, cùng với bông tuyết phất phới bên ngoài giống như tiên tử vũ động trong tuyết, làm cho người ta không khỏi dâng lên cảm giác mến yêu.

Giờ phút này, nữ tử đang một tay chống nạnh, một ngón tay thon dài chỉ vào Dạ Lang, mắt hạnh trợn tròn, đôi má đỏ bừng càng thêm xinh đẹp, "Dạ Lang, ngươi tránh sang một bên cho ta, bản phu nhân muốn gặp gia!"

Nhìn nữ tử áo đỏ hung hãn, Dạ Lang hơi chút bất đắc dĩ lại không thể động thủ, đành phải thỏa hiệp, ngăn cách cửa bẩm báo, "Chủ tử, Tam phu nhân muốn gặp người!"

Bên trong không đáp lại, chỉ có tiếng hít thở của Xuân Đào do khoảng cách tương đối gần.

Lại đợi thêm một khắc, gió càng lúc càng lớn, nữ tử áo đỏ có chút chịu không nổi, siết chặt y phục bao sát vào người, không có vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến như trước mặt Dạ Lang, "Gia, Hồng Lăng tới thỉnh an người, người mấy ngày không ở trong phủ, Hồng Lăng vô cùng..."

Nữ tử tận lực đè thấp tiếng nói mang theo sự quyến rũ, càng mang theo lấy lòng.

Dạ Lang sờ sờ cái mũi yên lặng quay đầu, tay nắm ở trên chuôi kiếm nổi gân xanh, trường kiếm mang phong cách cổ xưa, mang theo ba phần lãnh ý.

"Trở về!" Sau một lúc lâu, thời điểm Hồng Lăng sắp chịu không nổi nữa muốn xông vào, Dạ Lang đang lo lắng nên hay không một chưởng đánh ngất nàng rồi đem về Hồng Lăng các ở Đông Uyển,Truyện chỉ đăng tại diễn đàn lqd. By: hiroic tiếng nói trầm thấp của Dạ Vô Ưu xuyên thấu qua khe cửa truyền ra, lãnh ý nhàn nhạt trong đó đã dập tắt hi vọng trong lòng Hồng Lăng.

"Gia!" Hồng Lăng dậm chân, miệng anh đào mím lại, mắt hạnh lộ ra ủy khuất, "Người đã lâu không tới chỗ Hồng Lăng, Hồng Lăng sẽ làm mấy món người thích ăn..."

"Phu nhân trở về đi, Dạ Cơ cô nương mất tích mấy ngày mới tìm được về, bây giờ còn bị ốm, nàng chưa khỏe lại chủ tử sẽ không rời đi!" Nam tử bên trong hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, Dạ Lang giật mình vội vàng cắt ngang tiếng nói của Hồng Lăng đang càng lúc càng lớn, đè thấp thanh âm khuyên giải an ủi.

Hắn cho rằng Dạ Vô Ưu là vì Hồng Lăng vô lễ mà tức giận mới hô hấp nặng nề, lại không biết Dạ Vô Ưu kỳ thật là vì đụng chạm đến Truyện chỉ đăng tại diễn đàn lqd. By: hiroic ngực của nữ tử mà không tự chủ được nổi lên dục vọng gây ra.

Lại thấp giọng khuyên giải vài câu, Hồng Lăng cũng biết tính cách của Dạ Vô Ưu, không dám ở trong này quá mức làm càn, mắt hạnh hung tợn nhìn Tiểu Lâu trước mắt vài lần, lắc lắc vòng eo như rắn nước rời đi.

Trong không khí vẫn còn phiêu tán nhàn nhạt mùi son phấn trên người nàng, hồng y kia giống như một đoàn hỏa trong băng thiên tuyết địa lại hết sức chói mắt.

Vừa ra khỏi Tây viện liền nhìn thấy nữ tử áo trắng khí chất toát tục nhẹ nhàng đi tới, biểu tình hung tợn vừa rồi đột nhiên thu lại, thay vào đó là ý cười nhẹ nhàng, nghênh hướng nữ tử đi tới.

"Ai ôi, Triệu cô nương, trời hôm nay rất lạnh, cơn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?" Tuy cười đến cực kỳ hữu hảo thân thiết, nhưng khẩu khí lại vô cùng kỳ quái, quỷ dị.

Hồng Lăng nhìn nha hoàn đi theo phía sau Triệu Yên Nhiên thanh nhã xuất trần, đáy mắt chợt lóe lên ghen ghét, ghen tị gia thế nàng tốt hơn so với mình, hận chính mình không phải sinh ra tại phủ Thừa tướng.

Triệu Yên Nhiên mặc bạch sắc phi phong, dưới làn váy trắng là đôi giày thêu hai đóa hồng mai đang nở rộ kiều diễm, nàng thướt tha đi tới, hai tiểu nha hoàn phía sau thật cẩn thận giơ dù giấy màu thiên lam ngăn trở tuyết rơi trên đỉnh đầu nàng.

Nghe được Hồng Lăng nói, nàng dừng bước lại, hơi hơi cúi đầu, nhếch môi nhấc lên, mắt to nhất thời đầy thân thiết cười, "Trắc phi nương nương bình an!"

Nhìn Triệu Yên Nhiên tự nhiên thoải mái như vậy, Hồng Lăng ngược lại cũng không làm khó dễ, chỉ là ánh mắt chứa ý cười hướng phía Tây viện, "Triệu cô nương tới cũng thật không phải lúc..."

Nhìn bộ dáng Triệu Yên Nhiên lạnh nhạt cười yếu ớt, trong lòng nàng ghen tị, mắt hạnh thiểm hạ, tươi cười thêm ba phần đắc ý, "Dạ Cơ muội muội thân thể không thoải mái, gia mới vừa nói, hôm nay ai cũng không gặp!"

"Yên Nhiên cùng Dạ Cơ chính là chí giao hảo hữu, thân mình nàng không thoải mái, Yên Nhiên càng muốn đi nhìn một cái!" Nở nụ cười xin lỗi đối với Hồng Lăng, "Trắc phi nương nương thứ lỗi, Yên Nhiên không thể phụng bồi!"

Khẽ khom người, nàng xoay người mang theo tiểu nha hoàn thật cẩn thận hướng phía Tây viện, dáng người yểu điệu cùng khí chất xuất trần kia làm cho mắt Hồng Lăng thiếu chút nữa phát ra lửa.

Khăn hỏa hồng trong tay cơ hồ bị xé nát, mắt hạnh trừng hướng bóng lưng Triệu Yên Nhiên, hận không thể xuyên thân thể nàng ra một cái động lớn, "Ra vẻ cái gì? Tiểu thư Phủ Thừa Tướng thì giỏi lắm sao?"

Bất quá, nàng không thừa nhận cũng không được, Triệu Yên Nhiên kia khí chất như liên làm cho nàng mặc cảm, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân cũng đều có phong phạm của đại gia khuê tú càng làm trong lòng nàng khó chịu.

Tức giận bất bình nhìn Dạ Lang cung kính thi lễ với Triệu Yên Nhiên, trong mắt nàng hiện lên không cam lòng, lại ở trong tuyết đứng một hồi mới xoay người ly khai, chỉ là bóng dáng hơi chút thê lương!

"Dạ Cơ, ngươi là đồ hồ ly tinh, thù này bản phu nhân nhớ kỹ!" Trở lại Hồng Lăng các, nàng cắn răng, mắt hạnh lóe ra âm ngoan, cơ hồ quăng ngã tất cả những thứ có thể quẳng ngã trong phòng.

Mấy thị nữ ở ngoài phòng im lặng đứng hầu, dùng ánh mắt hỏi nhau là ai trêu chọc chủ tử xưa nay hiếu thắng của các nàng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.