Hôm đó Thiệu Quốc Cương thật sự đã làm con trai ông tổn thương, bên ngoài cửa sổ những chiếc lá cây ngô đồng lớn rơi rào rào xuống đất. Thiệu Quốc Cương xanh mặt, chịu đựng cơn khó chịu: “Thiệu Quân, con muốn ba làm như thế nào đây? Làm thế nào thì mới vừa lòng con?” Thiệu Quân mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào. Y còn muốn ba làm gì cho mình, hiện tại ồn ào, náo loạn như thế, còn có lợi ích gì sao, làm gì để có thể xoay chuyển bản án chung thân của La Cường? Hơn nữa, đây có thể coi là “lỗi” của ba y sao? Ba y đã làm chuyện gì sai? Thiệu Quốc Cương nói: “Quân Quân, khi con còn nhỏ, mới mấy tuổi đã không có được cuộc sống hạnh phúc, là ba có lỗi với con, bây giờ ba muốn bù đắp cho con, con có thể cho ba một cơ hội không? Con về nhà đi, được không?” Thiệu Quân gắt gao cắn chặt môi, không hề gật đầu, nước trong mắt dồn đến hốc mắt, một chân đặt lên mép vách núi. Y không thể gật đầu. Nếu lần này y cho ba mình một cơ hội, tương đương với việc không bao giờ cho La Cường một cơ hội nào nữa, hoàn toàn chấm dứt mọi chuyện, để tên khốn La Cường bị trừng phạt đúng tội, ngồi đếm lịch ở nhà tù Thanh Hà ba mươi năm, ngồi đến già, ngồi đến lúc chết đi, triệt để trả lại những khoản nợ vì vô số tội nghiệt người này đã gây ra trong nửa cuộc đời trước. Vốn dĩ nó là món nợ mà tên khốn này phải trả, giờ đã thua trong tay nhà họ Thiệu, người này chưa từng oan uổng, đây là báo ứng. Thiệu Quốc Cương gõ những ngón tay thô ráp của mình xuống bàn, đôi mắt đỏ bừng vì kích động, nỗ lực lần cuối cùng: “Quân Quân, lần trước ở bệnh viện, con đã hứa, con quên rồi sao?” Môi Thiệu Quân ngập ngừng: “……” Thiệu Quốc Cương nói:” Con đã hứa chỉ cần ông đây có thể giải quyết được vụ án hơn mười năm trước, để cho mẹ con ở dưới suối vàng biết được, có thể yên tâm, kẻ sát nhân thực sự cũng đã đền tội. Con sẽ không so đo chuyện trước đây, chấp nhận về nhà. Quân Quân, con đã hứa với ba thì phải nên giữ lời, đúng không?” Thiệu Quân không khống chế được nước mắt trong hốc mắt của mình …… Trong phòng bếp ấm áp, La Cường đứng quay lưng lại, ánh đèn bao trùm bả vai rộng lớn, hắn đang nặn miếng xíu mại nhỏ trong tay, ánh lửa trên bếp tỏa ra sự ấm áp, sáng ngời. Y nhớ lại những gì y đã nói với La Cường. La Cường đã xác nhận với y rất nhiều lần, em thực sự hứa với ba em nếu ông ta có thể phá án bắt được kẻ sát nhân năm đó, em sẽ rời khỏi Thanh Hà sống một cuộc sống bình thường, đúng không? Khi đó, y tự tin kiêu ngạo vỗ ngực trấn an La Cường bảo đảm anh có thể yên tâm, tôi sẽ không rời khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh…… Loading...
Tới tận hôm nay Thiệu Quân mới hiểu được trong lòng La Cường vẫn luôn suy nghĩ cái gì, đến hôm nay mới hiểu được, y sai rồi, y đã sai hoàn toàn, là trước đó y cố chấp, tùy hứng tùy tiện làm tổn thương ba y, hiện giờ lại hại La Cường. Là bản thân y từng bước một đẩy người y yêu nhất xuống vực sâu, thậm chí là bắt buộc, vội vàng, cuối cùng thúc đẩy La Cường lựa chọn tự thú, dấn thân vào ngõ cụt. Hốc mắt Thiệu Quân đỏ bừng, cắn chặt miệng, cắn đến đau đớn, cắn đến nỗi môi dưới chảy máu. Hai người thân, y tất nhiên phải quyết định đối mặt với một người, lựa chọn từ bỏ một người. Bây giờ Thiệu Quốc Cương cái gì cũng có, sự nghiệp, địa vị, tiền bạc, gia đình, người vợ trẻ tuổi, con cái. Nhưng còn La Cường chưa từng có cái gì cả. Ngày đó, Thiệu Quân tông cửa xông ra từ văn phòng cục trưởng, dùng thân phá cửa, hai cảnh sát vũ trang trẻ ở ngoài nhìn theo xem náo nhiệt, y lao xuống lầu, chạy như bay. Y không thể nói sự thật với ba mình, y không trung thực, y thất hứa, không còn mặt mũi đối mặt với ba y nữa. Thiệu Quốc Cương đuổi theo, rồi đứng bất động ở đầu cầu thang, từ một khắc bắt đầu kia, bóng ma nghi ngờ trong lòng ông đã càng lúc càng lớn. Cả hai tay đút vào túi áo khoác nắm chặt đến đau rát, trơ mắt nhìn con trai chạy đi trước mặt ông, không thèm ngoái đầu lại. **** Thiệu Quân lái xe trở lại nhà tù, bầu trời phía trên đỉnh đầu y tựa như cũng biến sắc. Bầu trời trong xanh không một gợn mây như một tấm kính mỏng trong suốt, soi sáng đôi mắt, phản chiếu trái tim y. Y đứng trên sườn đồi bên ngoài nông trường Thanh Hà, nhìn xuống vườn trái cây trong lâm trường. Mảnh đất làm vườn cây ăn quả này do nhà giam số 3 nhận thầu từ bên ngoài, trồng nhiều cây táo, cây lê, cây táo tàu, rất thích hợp với thời tiết miền Bắc, hàng năm thu hoạch dồi dào, kiếm tiền cho tập thể khu nhà tù. Vào vụ thu hoạch mùa thu, tất cả phạm nhân trong khu nhà tù phải kéo ra ngoài làm việc, trèo thang, nâng giỏ, phân loại những quả táo đã hái, gói lê bằng giấy chống ẩm, đóng gói vào hộp, vận chuyển ra khỏi núi. Thiệu Quân từ xa nhìn xuống, vườn cây ăn quả đầy người, vô số bóng người cao lớn mặc đồng phục phạm nhân lắc lư trong rừng, cành cây phủ đầy những quả to nặng trĩu đỏ rực….. Thiệu Quân bước chân vào vườn trái cây ăn quả ồn ào, dưới đế giày da dính đầy bùn đất tươi. Y len lỏi giữa đám đông quen thuộc, tìm kiếm mùi hương của người y quen. Mấy ngày nay, La Cường cũng theo đại đội ra ngoài lao động, làm việc rất vất vả. La Cường mặc một chiếc áo thun ba lỗ bó sát người, áo thun thấm đầy mồ hôi và bùn đất, rất bẩn, cổ với đường cong cánh tay đã gầy đi nhiều. Mấy ngày không nhìn thấy, người này dường như đã ốm đi, bắp thịt ở lưng và eo trở nên săn chắc hơn. Bởi vì Thiệu Quân chiến tranh lạnh với người này nên đã cố hết sức không vào ký túc xá của lớp số 7, cũng không kiểm tra việc dọn dẹp của phòng La Cường, nhưng thực ra y rất quan tâm đến, lần nào cũng trốn trong bóng tối, mắt tròn xoe núp trong góc tường lén lút nhìn trộm, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới toàn thân của La Cường, chỗ nào béo, chỗ nào gầy…… Y nhìn thấy La Cường đứng dưới tàng cây táo tàu rất cao, tay cầm một cây gậy tre dài thuần thục hái quả. Quả táo rơi xuống đồm độp, các nhãi con khác trong lớp số 7 mỗi người cầm một cái rổ hứng, nhặt chúng lên. La Cường lại khiêng một cái thang gỗ, dựng dưới gốc cây táo sau đó leo lên cây hái quả. Nhà họ La có nhận thầu một mảnh vườn trái cây ở vùng ngoại thành Duyên Khánh, bởi vậy La Cường mới thông thạo việc làm nông, cái gì cũng làm được, còn làm rất lưu loát. Thiệu Quân núp ở phía sau cây, ngơ ngác nhìn theo, nhìn chăm chú ánh nắng mặt trời chói chang nướng cháy trán và gáy La Cường, nhìn làn da màu đồng trên mặt và ngực bị hun đến đỏ lên của La Cường, nhìn ngây người. Y rình coi thấy đầu La Cường chui vào tán cây rậm rạp, hái được hai quả táo lớn, khóe mắt đảo qua đảo lại, thấy không ai chú ý thì bỏ vào trong túi…… Vì không khí lao động rất sống động, cảnh sát Tiểu Mã còn đem cả dàn loa di động của cậu ta trong ký túc xá đến, hát inh ỏi một góc vườn trái cây. Một bài rồi lại một bài, Beyond, Châu Hoa Kiện, Vương Kiệt, đều là những bài hát cũ của thập niên 90. Mỗi người đồng lứa đều sẽ hát theo, một bên lao động một bên ca hát. “Mấy năm nay em có ổn không, dường như đã gầy……” Âm hưởng truyền ra giọng nam khàn khàn, lộ ra một loại bi thương, giữa tang thương ấy lại lộ ra hy vọng, tựa như có một bàn tay thô to sờ đến ngực, gảy tiếng lòng. “Có tôi hay không cũng không quan trọng, ở xa nghĩ đến em đã rất tốt. Khi rời khỏi em thật sự tôi cũng không vui vẻ hơn em! Rõ ràng tôi chính là của em, quyền của em tôi còn giữ! Tôi rất nghiêm túc thay đổi chính mình, nỗ lực tồn tại;
Đối mặt trước trách móc nặng nề người trước người sau, tôi vẫn đang đợi……” Thiệu Quân ngây ra giữa tiếng hát. Y thấy La Cường đã ngẩng đầu ra khỏi hốc cây, lẳng lặng nghe bài hát, eo thẳng lên, giống như một thân cây ở giữa cánh đồng hoang vu. La Cường chậm rãi đi qua, đứng trước cái loa, ấn xuống nút tạm dừng, lại bấm nút quay lại, một lần một lần, không ngừng lặp lại bài hát kia…… “Có lẽ em sẽ cười tôi sao lại ngu xuẩn như vậy; Chẳng lẽ không có bất kỳ người nào khiến tôi sống lại! Em biết tôi chính là loại người này, em quen tôi chính là đơn thuần như vậy. Thật ra tôi không vui vẻ hơn em là bao! Tôi không biết dứt bỏ thế nào, chỉ muốn níu giữ em lại! Tôi rất nghiêm túc thay đổi chính mình, nỗ lực tồn tại; Đối mặt trước trách móc nặng nề người trước người sau, nỗ lực tồn tại……”(1) …… Lúc giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, dưới ánh nắng đầu giờ chiều, tầm mắt Thiệu Quân đuổi theo La Cường, nhìn La Cường báo cáo với cảnh sát Tiểu Mã, một mình đến phòng y tế. La Cường vừa trải qua một chuyến quỷ môn quan dưới bàn tay của tổ chuyên án Ủy ban kiểm tra kỷ luật, chân không tốt lắm, gần như mỗi ngày đều đến phòng y tế. Nếu không phán tử hình thì trong một chốc không thể chết được đâu, còn phải bị giam thêm nhiều năm. La lão nhị không phải loại người mà cuộc sống không được như ý sẽ sa ngã, trong lòng đắn đo hiểu rõ nên tích cực điều trị phục hồi, suốt ngày tìm bác sĩ trong khu nhà giam kê đơn thuốc, trị liệu từ trường, xoa bóp. Thiệu Quân nhìn La Cường chậm rì rì đi ra từ phòng y tế. Chân của La Cường lúc đi đường sớm đã không thành vấn đề, có thể chạy có thể nhảy có thể lăn lộn, nhưng sắp tới mùa mưa mùa thu thời tiết lạnh lẽo, khớp xương không chịu nổi, ban đêm ngủ sẽ đau nhức. Thiệu Quân không ngừng nhớ lại lần cuối cùng hai người thân mật trước khi La Cường tự thú, đầu La Cường dựa vào lồng ngực y, khi đó đã có bao nhiêu đau khổ. Khi La Cường đau đớn, khó chịu, cô độc nhất, chân đau đến nỗi không nhúc nhích được, phải để Hồ Nham đỡ hắn vào phòng y tế chữa chân. Khi đó Thiệu Quân ở khu biệt thự cán bộ kỳ cựu Bắc Đái Hà “dưỡng bệnh”, nghỉ phép, cố tình mấy tháng không trở về. Bên cạnh còn có bảo mẫu của ông ngoại y hầu hạ, cơm bưng nước rót đến tận miệng. Ra cửa còn có nhân viên cảnh vệ lái xe cho y, bảo vệ, nếu y muốn ngồi kiệu lớn tám người khiêng dạo phố cũng còn được. Y sống cuộc sống Thái Tử gia ung dung tự tại, thân thể được nuôi càng thêm trắng trẻo mập mạp, dây nịt cũng phải nới ra thêm một nấc. Thiệu Quân đứng ở bên ngoài hành lang, dựa nghiêng trên cây cột, lẳng lặng đứng, chờ La Cường đi tới. La Cường cầm mấy miếng thuốc dán từ phòng y tế, lại mang thêm đệm đầu gối để đeo khi chơi bóng. Hai người yên lặng nhìn thoáng qua nhau, Thiệu Quân há miệng thở dốc, rất nhiều rất nhiều lời bị nghẹn trong cổ họng, không biết nói từ đâu. Thiên ngôn vạn ngữ trong lồng ngực, yêu, hận, oán, mắng, nhưng khi thật sự thấy người kia, cái gì cũng không nói nên lời, đã không biết nên hận ai, nên oán trách ai. La Cường dùng khóe mắt nhìn quét xung quanh, giống như một đứa trẻ gian lận, nhanh chóng cúi đầu móc ra hai trái táo lớn từ hai bên túi trái phải, ném hết cho Thiệu Quân. Thiệu Quân bắt hai quả táo, tròng mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào phát đau…… Y cắn cắn môi, cực lực áp chế suy nghĩ xúc động muốn kéo lấy cổ áo người trước mắt này ra sức đánh mắng một trận, sau đó nhào lên điên cuồng gặm cắn đứt yết hầu đối phương, cắn chết tên khốn này, đưa lại cho La Cường một quả táo. Y chùi quả táo trên áo sơ mi hai cái, hung hăng cắn một miếng to, miếng táo giòn ngọt hơi chua mọng nước tràn đầy trong miệng, tràn đầy lồng ngực. Hai người đứng ở hành lang, không ai nói lời nào, cứ như vậy tôi một miếng, anh một miếng, cắm đầu ăn táo, ăn vào miệng, đều là vị chua xót trong lòng. Trên bầu trời xanh có một đám mây trắng chậm rãi trôi, phản chiếu một đôi bóng dáng lặng yên dưới ánh mặt trời. Rời khỏi đối phương, thật ra ai cũng không thể vui vẻ. Rõ ràng tôi chính là của em, quyền lợi trên người tôi, em có thể giữ tất cả. Chúng ta đều thực sự nghiêm túc thay đổi chính mình, nỗ lực để tồn tại…… Đối mặt với trách móc nặng nề người trước người sau, chúng ta đều đang đợi, chờ đợi một ngày kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]