Hôm đó Thiệu Quốc Cương thật sự đã làm con trai ông tổn thương, bên ngoài cửa sổ những chiếc lá cây ngô đồng lớn rơi rào rào xuống đất.
Thiệu Quốc Cương xanh mặt, chịu đựng cơn khó chịu: “Thiệu Quân, con muốn ba làm như thế nào đây? Làm thế nào thì mới vừa lòng con?”
Thiệu Quân mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào. Y còn muốn ba làm gì cho mình, hiện tại ồn ào, náo loạn như thế, còn có lợi ích gì sao, làm gì để có thể xoay chuyển bản án chung thân của La Cường?
Hơn nữa, đây có thể coi là “lỗi” của ba y sao?
Ba y đã làm chuyện gì sai?
Thiệu Quốc Cương nói: “Quân Quân, khi con còn nhỏ, mới mấy tuổi đã không có được cuộc sống hạnh phúc, là ba có lỗi với con, bây giờ ba muốn bù đắp cho con, con có thể cho ba một cơ hội không? Con về nhà đi, được không?”
Thiệu Quân gắt gao cắn chặt môi, không hề gật đầu, nước trong mắt dồn đến hốc mắt, một chân đặt lên mép vách núi.
Y không thể gật đầu. Nếu lần này y cho ba mình một cơ hội, tương đương với việc không bao giờ cho La Cường một cơ hội nào nữa, hoàn toàn chấm dứt mọi chuyện, để tên khốn La Cường bị trừng phạt đúng tội, ngồi đếm lịch ở nhà tù Thanh Hà ba mươi năm, ngồi đến già, ngồi đến lúc chết đi, triệt để trả lại những khoản nợ vì vô số tội nghiệt người này đã gây ra trong nửa cuộc đời trước. Vốn dĩ nó là món nợ mà tên khốn này phải trả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801689/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.