Chương trước
Chương sau
Một đám người náo nhiệt đến tận nửa đêm, bạn bè tạp nham các thứ đứng dậy lái xe thể thao audi biển số thành phố rời đi, chỉ còn lại nhóm tam giác sắt. Một tay Thiệu Quân tóm Thẩm thiếu gia lại, không cho người này ra chơi làm liều với mấy con gấu kia, say rượu lái xe, quả thực là tìm đường chết.
Thẩm Bác Văn uống say hoàn toàn, để nhân viên phục vụ đỡ đi vào toilet, nửa ngày vẫn chưa ra ngoài, nhất định lại làm chuyện gì rồi.
Thiệu Quân ngồi trên quầy bar, rót từng ly từng ly vào trong bụng.
Sở Tuần đi từ phía sau lại, đoạt lấy cái ly trên tay y: “Đừng uống nhiều đá như vậy, bụng đau bây giờ, linh kiện trong người vốn dĩ đã không đầy đủ rồi.”
Hốc mắt Thiệu Quân đỏ lên, tâm phiền ý loạn: “Đừng quan tâm đến tao.”
Thiệu Quân lấy ly rượu mạnh trên quầy bar, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Rượu theo khóe miệng chảy xuống, chảy đầy cả cổ y, chất lỏng cay kích thích mạch máu đang nhô trên cổ.
Sở Tuần nửa giương miệng hừ nói: “Này…… ly này để tao uống đi……”
Thiệu Quân nghĩ nghĩ, nói: “Anh Tuần, tao có chuyện muốn gặp cô mày, muốn hỏi vài câu. Cô mày bây giờ đã ngủ chưa?”
Sở Tuần: “Mày tự nhìn xem đi, giờ đã là mấy giờ rồi?”
Thiệu Quân: “Ngày mai mấy giờ cô ấy dậy? Tao sẽ đến trước cửa nhà chờ cô ấy dậy.”
Sở Tuần trố mắt: “Tiểu Quân, mày không đến mức đó chứ? Lại hỏi thăm về tên tội phạm kia à?…… Rốt cuộc mày bị làm sao vậy?”
Thiệu Quân ngửa mặt lên với đôi mắt ngập nước, không biết biểu đạt như thế nào, chỉ có thể nói: “Tên tội phạm đó đã cứu mạng tao, hai lần.”
Sở Tuần đánh giá Thiệu Quân từ trên xuống dưới một lúc lâu, nhất châm kiến huyết*: “Tao thấy không phải tên tội phạm đó đã cứu mày. Mà hình như là ngược lại thì đúng hơn, tên đó đang muốn cái mạng của mày thì ấy.”
(1) Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Thiệu Tam Gia lăn lộn ở nhà tù Thanh Hà mấy năm nay, anh em bên cạnh y, Sở thiếu gia và Thẩm thiếu gia, thật ra dù nhiều hay ít đều nhìn ra được, Thiệu Quân không còn giống trước kia nữa. Con người Thiệu Tam vốn không phải là loại nhiệt tình hướng ngoại, miệng rộng không có gì giấu bạn bè. Mấy năm không lăn lộn cùng một chỗ, cộng thêm đã lớn tuổi rồi, không còn là Tiểu Tam mười tuổi kia, Thiệu Quân hiện tại quả thực càng ít nói hơn trước, trong lòng không biết đã đè nén bao nhiêu chuyện, lông mày cũng nặng trĩu xuống.
Ở trong mắt người ngoài, mặt mày cả người Thiệu Quân đều thay đổi trở nên lạnh lùng, tính tình càng thêm hướng nội ……
Loading...

Đêm hôm đó, Thiệu Quân không về nhà, cũng không về Thanh Hà, mà đến chung cư của Sở thiếu gia ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, y thật sự kéo Sở công tử đến nhà cô Sở. Mới sáng tinh mơ mà đã đứng canh ở cổng nhà người ta y như hai ông thần giữ cửa, nhẫn nhịn, chờ nhà người ta mở cửa cho y đi vào.
Cô Sở Tuần thấy Thiệu Tam, cũng hơi bực bội, trong lòng có suy nghĩ, có ý kiến riêng, nhưng mà dù gì cũng là con nhà người ta, đâu phải con của mình, nên cũng không thể lo chuyện bao đồng mà phê bình giáo dục Thiệu Quân.
Cô Sở nhìn người nói: “Quân Quân, con có biết là đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho ba con hay không? Ngày đó con đính hôn ở khách sạn quốc tế, cũng mời cô đến, con có biết con làm chuyện khó xử gây ầm ĩ thế nào không?”
Thiệu Quân cúi đầu móc móc ngón tay.
Móng tay y được cắt trụi lủi, thật sự không có gì để moi, moi không ra bắt đầu lấy miệng gặm, dùng răng cắn, cứ như cầm tinh con chuột.
Cả nhà cô Sở đều là người có chức vị cao, cô cũng được coi như là xuất thân danh môn, ở trong vòng này có địa vị rất cao, biết rất nhiều chuyện, nói: “Ba con mới nổi lên trong vài năm nay, trong tình thế đi lên hết sức mạnh mẽ như vậy, cho nên mới có rất nhiều người muốn nịnh bợ, trăm phương nghìn kế muốn kết thông gia với nhà con. Kết quả con đứa nhỏ này, thật là chỉ biết lo cho bản thân, nửa đường bỏ chạy, để lại người sống sờ sờ ở tại chỗ đó. Muốn nịnh bợ kết thân để leo lên, còn chưa thành thân đã bị bỏ của chạy lấy người, thành trò cười trong mắt người khác, con làm nhà họ Đào thành như vậy cũng không cảm thấy xấu hổ sao? Gia đình họ nhất định sẽ hận chết thằng nhóc nhà con.”
Thiệu Quân tự biết đuối lý, thấp giọng lẩm bẩm: “Lần sau có thời gian con sẽ mang lễ vật tới bồi thường với chú Đào …… Chuyện này ba con cũng có trách nhiệm, ông ấy làm theo ý của mình, không hề nghĩ đến cảm nhận của người khác gì cả.”
Cô Sở cười lạnh: “Con cũng làm chuyện tùy ý như ba con, không phải con vẫn làm theo cách riêng như ba con sao? Con có suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không?”
Thiệu Quân vì thế lại cúi đầu, mím chặt miệng tiếp tục gặm móng tay.
Cô Sở chỉ thiếu chút là nói trực tiếp ra, cực phẩm hai đời nhà họ Thiệu các người, thật y như một ổ cặn bã!
Sở Tuần đun nước bằng ấm điện bên cạnh, thong thả ung dung từ từ lọc trà qua nhiều lần, đẳng cấp trà đạo. Nhà cô anh ta đều là trà ngon, trà đen JinJun Mei, Đại Hồng Bào, đều là trà do viên chức miền nam đến Bắc Kinh nịnh bợ cống nạp đến.
Sở Tuần xen mồm vào, trào phúng Thiệu Quân: “May mắn tao không có chị hay em gái, nếu tao có em gái, hừ, tám phần sẽ bị thằng tai họa như mày hại chết.”
Thiệu Quân liếc người này một cái, trong lòng nói, thôi bỏ đi, ông nội đây không dám hại bé Tuần Tuần nhà mày đâu, tao cũng không chơi lại mày, làm không lại mày, coi như đành phụ lòng anh em một trận.
Cô Sở chỉ vào Sở Tuần: “Tiểu Tuần, con đừng tưởng cô không biết ngày hôm đó cũng có sự góp mặt của con.”
Sở Tuần lẩm bẩm: “Con cũng chỉ vì Tiểu Quân thôi……”
Sở thiếu gia le lưỡi, rụt cổ như con thỏ trắng, kỳ thật trong lòng không sợ một chút nào.
Hôm đó, cô Sở cái có cái không nói một ít việc với Thiệu Quân.
Mười mấy năm trước, khoảngnhững năm 1990, đất nước đang trong thời kỳ hội nhập tư bản, chuyển đổi doanh nghiệp nhà nước, cải cách tài chính đồng bộ, hệ thống và quy định còn nhiều sai lệch, một số cán bộ lợi dụng lỗ hổng trong nghiên cứu và phát triển vi phạm pháp luật, kỷ luật tham ô tài sản nhà nước, thu tiền bất chính, quan chức và xã hội đen kinh doanh cấu kết với nhau, buôn lậu gian lận. Các quan chức này đóng vai trò làm ô dù che chở cho các tập đoàn xã hội đen buôn lậu vũ khí, đồng thời mạng lưới xã hội đen cũng rửa tiền cho các thế lực đứng sau, phân chia thủ tiêu tang vật.
Thiệu Quân cũng hiểu rõ, năm đó La lão nhị trở về từ biên cảnh Vân Nam, dựa vào việc hay lui tới buôn lậu súng ống đạn dược ở hai nơi nam bắc để làm giàu. Trong những năm đó, khắp nơi rải rác các loại súng ống, đạn dược, chợ đen chế lại khẩu 54k còn bán được mấy nghìn nhân dân tệ, một số tổ chức xã hội đen thậm chí còn trang bị cả súng tiểu liên tối tân hơn cả cảnh sát. La Cường dám làm mấy chuyến hàng, hơn nữa còn làm lớn như vậy, năm đó chính là con buôn súng đạn số một trong giới giang hồ Kinh Thành, nhưng chạy chậm sớm muộn gì cũng bị bắn chết. La Cường làm những vụ mua bán chặt đầu, vượt qua định mức cụ thể rất lớn, ngay cả La Chiến cũng không biết được. La Tam bị bắt, bị công an bức cung khai báo chuyện của anh mình, nhưng anh ta không hề chen vào những cuộc làm ăn đó, hoàn toàn không biết nội tình cụ thể.
Người trên giang hồ hỗn tạp, tiền kiếm đủ rồi, tài sản phong phú, dần dần đều muốn tẩy trắng. Bởi vậy sau đó La Cường bắt đầu chuyển trọng tâm sang lĩnh vực giải trí kinh doanh quán bar, hộp đêm, đồng thời đầu tư xây dựng các khách sạn và khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh, cũng vì suy nghĩ đến cuộc sống ổn định an yên nửa đời sau của hai anh em, cuối cùng lại xảy ra chuyện bị vào tù.
Cô Sở nói, muốn tẩy trắng, làm sao dễ dàng như vậy, hắn muốn tẩy trắng, nhưng người khác vẫn còn đen, người sau màn có thể dễ dàng buông tha hắn chắc?
Khi đó có quan trên điều tra, trừng trị hành vi thu tiền trái pháp luật của các quan cấp dưới, suýt chút nữa đã tìm ra kẻ gian. Lúc này, có một bí thư trong thành ủy năm đó bị buộc lên thuyền giặc, nắm giữ quá nhiều tình hình nội bộ sau màn đen nên muốn sớm chạy trốn, kết quả bị người ta diệt khẩu.
Thiệu Quân nghe đến đây, nhịn không được cắt ngang lời cô Sở: “Con biết, bí thư cô nhắc đến đó là họ Tần, vì muốn bỏ trốn nên bị tên họ Lưu kia mướn người bắn chết, chuyện này là tội trạng lớn mà họ Lưu phải đền tội.”
Cho dù là đối với người trong nhà Sở công tử, Thiệu Quân cũng không muốn lôi quá nhiều chuyện nhà ra nói, quá mất mặt.
Cô Sở gật đầu nói: “Quân Quân, hóa ra con biết à, còn chạy tới hỏi cô làm gì?”
Thiệu Quân hỏi: “Cho nên, đây là vụ án lớn chấn động mà La Cường và công an đã lôi ra sao?……Nếu anh ta không run rẩy tự thú lung tung, vậy chẳng phải anh ta sẽ không xảy ra việc gì sao?”
Cô Sở nhướng mày nói: “La lão nhị sao có thể không có việc gì? Vụ án này chính là do cậu ta làm.”
Thiệu Quân ngẩng mạnh đầu lên, biểu cảm khác thường hỏi: “Hung thủ không phải họ Lưu sao? Là họ Lưu mướn người giết bí thư Tần, xong việc lại muốn diệt khẩu hung thủ để không lộ chuyện, không phải chuyện là như vậy sao?”
Cô Sở dựa vào ghế sopha, lắc đầu: “Thằng nhóc con hồ đồ à? Nếu hung thủ đã bị diệt khẩu, lúc này còn ai có thể kéo họ Lưu xuống ngựa chứ? Thật ra lúc đó ông ta cũng có ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu thật.”
Sắc mặt Thiệu Quân đột nhiên biến đổi: “Hung thủ giết người lúc đó, không phải, đã chết rồi sao?”
Cô Sở nhìn y: “Ai nói với con người đó đã chết? Con lấy tin tức từ nơi nào vậy?”
Sở Tuần ngồi một bên nghe mà trong đầu mây mù dày đặc, vốn không có hứng thú với cái chuyện rối loạn lung tung này, lấy khuỷu tay thọc Thiệu Quân: “Hung thủ là ai? Ai đã chết?”
Cô Sở lặp lại lời một lần nữa: “Một người đã dính đen, muốn tẩy trắng, nào có thể dễ dàng như vậy? Sau này sẽ có người dễ dàng buông tha cho cậu ta sao? Họ Lưu lợi dụng La lão nhị làm chuyện giết người diệt khẩu, chẳng khác nào nắm nhược điểm của người này, để cậu ta vĩnh viễn không tẩy trắng được, chạy cũng không được nốt. Tên tội phạm dưới trướng này của con, cũng là một tên tệ hại chẳng mấy lương thiện, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, bí mật sao chép nhiều chứng cứ, trở mặt ngược lại chỉ chứng họ Lưu, thật là kẻ liều mạng.”
……
Sắc mặt Thiệu Quân dần dần chuyển trắng, cả người rơi vào sự khiếp sợ và hỗn loạn, mười ngón tay nắm chặt đệm sô pha, chất lỏng trong mạch máu toàn thân đều lạnh băng, cứng lại……
Y đúng là ngu ngốc, trải qua hơn nửa năm trong mơ màng hồ đồ, sống giống như tên ngu ngốc, đầu như bị hồ dán lại thành một cục.
Khi đó trong đầu y có vô số lần rối rắm cũng chỉ có một tưởng niệm, La Cường có lỗi với y, La Cường nợ y, La Cường là tên khốn kiếp, đời này nợ y không trả sao cho hết.
Nhưng mà y không bỏ thời gian ra tỉ mỉ liên kết lại trước sau, suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc La Cường có lỗi gì với y? Suốt từ bao lâu vậy tới nay, La Cường một lần lại một lần muốn nói lại thôi, mỗi khi dùng ánh mắt như vậy nhìn y là muốn nói gì với y?
Tròng mắt Thiệu Quân đỏ cả lên.
La Cường không chỉ nợ y 5 năm tự mình cầm tù ở trong ngục sâu, 5 năm thanh xuân tốt đẹp, y dùng tình cảm móc tim móc phổi, sa chân chìm sâu vào vũng lầy!
Những việc này, đương nhiên Thiệu Quân đã đi hỏi Thiệu Quốc Cương từ sớm.
Lúc trước Thiệu Quốc Cương khuyên y về nhà, đổi công tác, đính hôn kết hôn, đã nói như thế nào?
Thiệu Quốc Cương nói với y, năm đó hung thủ gây án phía sau, ba con đã điều tra xong, hung thủ đã đền tội, cả đời ba của con làm người trong sạch, chưa làm chuyện trái pháp luật, không hề có lỗi với con! Quân Quân, về nhà đi.
Thiệu Quốc Cương thậm chí còn lấy ra một tờ bản sao văn kiện nhận tội của tên họ Lưu kia. Thiệu Quân thật sự thấy được, phía trên ghi rõ rành mạch thừa nhận đã từng mướn hung thủ diệt khẩu Tần Thành Giang, bí thư Tần chẳng qua chỉ là vật hi sinh nhằm rửa sạch nội bộ.
Khi mọi chuyện thật sự lộ rõ chân tướng, tâm lý Thiệu Quân lại thật thờ ơ, bình tĩnh.
Con người chính là như vậy, càng không chiếm được thì càng phải liều mạng xoắn xuýt. Khi tuổi Thiệu Quân còn trẻ, vì chuyện mẹ tự tử mà cố ý làm khó, tâm lý nổi loạn dày vò ba mình, một năm qua đã khiến Thiệu Quốc Cương tốn bao nhiêu thời gian với y, tính tình ngoan cố cũng đã sắp phai mờ đi, không còn nóng giận nữa.
Từ sau khi y nằm bệnh viện, Thiệu Quốc Cương chạy từng chuyến đến bệnh viện nói chuyện với bác sĩ phụ trách, cãi nhau ồn ào với nhân viên y tế, suốt đêm ngồi đỏ mắt ở phòng bệnh, khi đó Thiệu Quân đã nhìn thấy hết, cất vào trong lòng. Thiệu Quốc Cương cũng đã hơn 50, gần 60 tuổi, tóc mai bạc trắng có thể nhuộm, thân hình vẫn cao lớn đĩnh bạt như cũ, nhưng tóc sau gáy không thể nhuộm lại. Một khuôn mặt nghiêm khắc cứng ngắc quanh năm, nếp nhăn khóe mắt và khóe môi hãm sâu.
Cục trưởng Thiệu làm quan càng làm càng lớn, địa vị càng ngày càng được người khác nể trọng. Ở địa vị cao hơn người khác, mỗi ngày đều cần ngấm ngầm mưu tính, bày mưu tính kế là chuyện rất bình thường . Dân chúng bình thường mỗi ngày đi tới đi lui trên đường, vì một đồng tiền thôi cũng có thể cò kè mặc cả với người bán thức ăn ở chợ, dân chúng bình dân có phiền não của mình; quan cao cũng có cái phiền của quan cao, chịu nhiều áp lực, hứng chuyện đè xuống, bè cánh đấu đá, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng chặt chẽ nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của anh, có rất nhiều người đỏ mắt vị trí kia.
Lúc ấy Thiệu Quân đối với vụ án cũng từng có sự hoài nghi, thật cẩn thận hỏi lại: “Hung thủ là ai? Người mà con nhìn thấy…… Rốt cuộc là ai?”
Giọng Thiệu Quốc Cương nói nhẹ nhàng bâng quơ, không muốn nói thêm nhiều: “Hung thủ chết rồi.”
Thiệu Quân: “Đã chết?”
Thiệu Quốc Cương: “Hung thủ là phụ tá dưới quyền họ Lưu, họ Vương, tên Vương Kỳ Chí, sau đó cũng đã chết.”
Thiệu Quân chưa từng nghe nói đến người tên Vương Kỳ Chí này, cũng không quan tâm đó là người nào, trong lòng y đã có hai ba phần nghi ngờ, các liên tưởng khác nhau bay loạn trong lòng, nhưng rất nhanh đã lắc lắc đầu đánh bay ý nghĩ kia, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.
Khi Thiệu Quân đánh cược với ba y, buộc Thiệu Quốc Cương phải rống ra một câu “Suốt ngần ấy năm ba chính là tên hung thủ giết người ở trong lòng con sao?”, trong lòng y liền biết, Thiệu Quốc Cương thật sự không làm những chuyện xấu đó, y vẫn luôn hiểu lầm ba mình, còn cố chấp phân cao thấp.
Hiếm khi Thiệu Quân sinh ra tâm lý áy náy có lỗi với ba y, mấy năm nay đều chưa từng cho Thiệu Quốc Cương sắc mặt tốt, nhưng ba y đã từng ngược đãi khắt khe với y sao? Tại sao hai ba con lại biến thành như vậy?
Mẹ ruột không còn, mắt nhìn ba ruột mỗi một ngày già đi, ông ngoại bà ngoại đều đã 80, bẻ đầu ngón tay đếm, tổng cộng bản thân còn dư lại mấy người thân? Thiệu Quân cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, giờ đã trưởng thành rồi.
Trong lòng y hối hận, ngoài miệng lại không nói ra, không muốn dễ dàng quy thuận Thiệu Quốc Cương như vậy, không muốn trở về đi trên con đường mở sẵn, biến thành con khỉ trong tay người khác.
Nhưng cho đến hôm nay Thiệu Quân mới phát giác, y thật sự chính là một con khỉ, y là một con khỉ lớn bị tên khốn La Cường và ba y hợp nhau đùa giỡn! Hai người được y coi như người thân kia đã liên kết lại “phán” y một cái án chung thân.
Thiệu Quân nhíu chặt mày, quật cường, môi cắn chặt……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.