La Cường dùng chân kẹp chặt anh, sau đó trở mình, ngay lập tức áp Thiệu Quân lên ghế sau, đặt anh dưới thân.
Thiệu Quân bị La Cường đè nặng, thở hổn hển, quay mặt sang bên dùng đôi mắt đen láy nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Cả hai người đều run lên vì kϊƈɦ động, bầu không khí vô cùng bí bách lại càng thêm phấn khích. Cơn nghẹn mấy năm bị đè nén trong cổ họng như bùng cháy, nhưng rồi lại sợ ngọn lửa kia sẽ phừng lên cháy đến người trước mắt.
La Cường hôn lên tóc, mặt, lên tai Thiệu Quân, thì thầm hỏi: "Cũng muộn rồi. Nếu không quay lại sẽ bị lộ mất."
Thiệu Quân hai mắt rối bời, vội vàng nói: "Không sao."
"Mọi người phát hiện ra mà không sao à?"
"Lần trước lũ dâng, anh cũng chạy ra ngoài, cuối cùng cũng đâu có vấn đề gì? ... Em rất muốn để mọi người phát hiện ra, dù gì em cũng có cách giúp anh."
La Cường lẩm bẩm: "Con mẹ nó, em điên rồi ..."
Thiệu Quân ngây người nhìn hắn, vì tên khốn kiếp này, anh đã điên từ lâu rồi.
Thiệu Quân thất thần, đôi mắt đầy khao khát, La Cường có thể hiểu được khao khát đó.
La Cường đè lên vai Thiệu Quân, khàn giọng đe dọa: "Muốn dụ dỗ ông đây à ... Đừng hối hận ..."
Thiệu Quân muốn gì, La Cường sao có thể không biết? La Cường cũng có muốn nó không?
Lúc cả hai có yêu đương vụng trộm dưới ánh tà dương trêи trang trại. La Cường đã rất muốn Thiệu Quân, muốn ấn cơ thể hấp dẫn mê người kia đặt dưới đáy quần, mạnh bạo mà làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801681/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.