La Cường cùng Đàm Long đánh một trận xong, vết thương bên ngoài và bên trong rất nhanh đã lành lại, chỗ sau bả vai trước kia bị đinh sắt đâm vào đã trở thành một vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi. Thiệu Quân khi đó cho rằng, tên La Tam nghe nói anh mình bị thương, vội vàng không chờ nổi mà chạy tới trấn an thương xót anh trai.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa trên sân chơi khá dịu nhẹ, Thiệu Quân ló đầu ra ngoài cửa hiên, ngoắc ngoắc tay về phía người nào đó: “3709, lại đây báo cáo.”
La Cường dùng một tay nhẹ nhàng ném bóng vào rổ, lông mi dày bị che phủ bởi ánh nắng mặt trời hiện lên một tầng lông xù xù vàng vàng, vầng trán sáng lên một ánh hào quang dễ chịu.
Hai người rất có ăn ý tới gần, khóe mắt đề phòng tầm mắt nhìn tới từ bốn phía xung quanh, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ vào nhau, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Khóe miệng La Cường nở lên ý cười: “Thằng ba lại nhớ bố rồi.”
Thiệu Quân khinh thường bĩu môi: “Mở cửa hàng rồi còn chưa hài lòng, thiếu một đống nợ nên mới đến nhờ anh chìa tay giúp đỡ chứ gì?”
La Cường tự hào nói: “Thằng ba nhà chúng tôi mở cửa hàng kinh doanh, có thể còn chưa có kinh nghiệm, làm một ông chủ lớn, đứng đầu trong thành phố, sao nó có thể chìa tay nhờ bố?”
Có một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng thăm hỏi gia đình, đó là phòng giám sát, lúc nào cũng có người đặc biệt theo dõi hành vi cử chỉ nói chuyện của hai bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801674/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.