Vài ngày sau, Thiệu Quân bị xe chuyên dụng đón đi, được đưa đến bệnh viện của tổng quân khu thành phố, nằm trong phòng bệnh với điều kiện tốt nhất dành cho cán bộ cao cấp.
Mới đầu y sống chết không muốn chuyển đến bệnh viện khác, không muốn rời Thanh Hà, trong đó cũng có nguyên nhân rõ ràng. Nhưng mà ông ngoại y nói một câu, làm y dao động, Quân Quân, cháu bị thương thành như vậy, nếu không chịu dưỡng lại cho tốt, sau này sẽ để lại một lỗ thủng lớn trên bụng, về sau nhất định sẽ đau suốt, cả đời nằm trên giường không bước nổi chân xuống được đâu!
Ông cụ bắt đầu giảng đạo cho Thiệu Quân nghe, năm đó cụ ở trong đơn vị bộ đội cũng có một người bạn cùng vào sinh ra tử, ông ấy từ chiến trường trở về sau cuộc chiến chống Việt Nam(1),cũng bị đạn bắn qua bụng, giờ để lại thành một lỗ thủng. Lúc đó điều kiện có hạn, bảo dưỡng không tốt, một số cơ quan nội tạng và ruột bị nhiễm trùng hoại tử, cả người gần như là bị phế bỏ, sau này còn chết trẻ……
(1) Cuộc chiến được phía Việt Nam gọi là Chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (1979) hay Cuộc chiến chống bè lũ bành trướng phương Bắc. Phía Trung Quốc gọi là Chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam (trên nghĩa rộng là chỉ xung đột biên giới Việt – Trung trong gần mười năm từ năm 1979 đến năm 1989) bởi vậy cho đến bây giờ Trung Quốc vẫn cho rằng họ chỉ chống trả cuộc tấn công của Việt Nam. Nhiều nhà nghiên cứu coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801671/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.