Tròng mắt La Cường vẫn không nhúc nhích, sâu không thấy đáy, đột nhiên xen mồm vào: “Em lặp lại lần nữa, người bị bắn chết tên Tần cái gì?”
Thiệu Quân đáp: “Tần Thành Giang.”
La Cường: “…… Em không nhớ lầm chứ?”
Thiệu Quân không hiểu được hỏi lại: “Sao tôi có thể nhớ nhầm? Tôi tận mắt nhìn thấy, người kia hỏi một câu rồi trực tiếp móc súng từ trong ngực ra, chỉ dùng một phát súng là nát đầu ở khoảng cách gần……”
Giọng nói Thiệu Quân khi hình dung ra cảnh kia thì có chút phát run, hiện giờ y đã hiểu biết nhiều hơn, cũng từng thấy người chết, nhưng khi nhớ lại năm đó, nó thực sự là một bóng đen không thể xóa nhòa trong y, chỉ sợ đời này cũng sẽ không quên được, sọ não bị nổ giống như quả dưa hấu chín bị rơi bộp xuống đất, rồi vỡ ra phần ruột đỏ tươi bên trong.
Họng súng đen ngòm đặt sau ót, đã được lắp ống giảm thanh, “pằng” một tiếng trầm vang.
Mặt người đàn ông cầm súng không chút cảm xúc, ác nghiệt máu lạnh đến tay còn không run dù chỉ một chút, đôi mắt ẩn sau lớp kính râm cũng không chớp một cái. Óc vàng trắng văng ra tứ tung, bắn lên trên vách tường, thậm chí còn bắn lên trên cằm, trên quần áo người này.
Bí thư Tần đã chết bổ nhào về phía trước, máu tươi nhớp nháp chảy đầy đất.
Thiệu Quân nói: “Người nọ bắn chết họ Tần, quay đầu lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, tôi trở thành nhân chứng duy nhất nhìn thấy hắn ta giết người.”
Mặt La Cường không cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801666/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.