Lần di dời tới nhà giam mới này, một số trọng phạm trong các nhà giam gần đó đều bị giam giữ tập trung, La Cường không ngờ rằng mình lại gặp con trai của người quen cũ.
Lớp số 7 được bố trí ở ký túc xá mới, cả nhóm người đều rất vui vẻ, vứt chăn lên giường, từng người nhao nhao trèo lên giường mới, sờ đông sờ tây ngắm nhìn, cảm thấy đặc biệt mới mẻ.
Mọi người trong trại giam đều được phân số thứ tự nên khi vào ký túc xá, đội trưởng Thiệu không cần chỉ định giường cụ thể, ai cũng biết mình nên ngủ ở giường nào. Nếu như anh không biết? Thậm chí còn lẫn lộn thứ tự, thì đừng mong được lăn lộn trong cái phòng này nữa.
La Cường đi thẳng đến chỗ cửa sổ, cái ghế chỗ hắn đang ngồi thuộc loại lớn, chống hai tay lên thanh tựa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn ngoái cổ nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thể tìm thấy vị trí của tòa nhà văn phòng, cũng không thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây tùng bách tùng ẩn hiện ở tầng dưới; từ góc độ này nhìn ra sân tập lớn, thế nhưng chẳng nhìn thấy được xà đơn với xà kép mà hắn thích nhất!
La Cường căng cổ như một con ngỗng, tập trung tìm kiếm một hồi, lặng lẽ trèo xuống giường, leo lên cái giường lớn thứ hai của lớp bọn họ, lại cố sức quan sát một lúc.
La Cường ho khan vài cái, hỏi: “Ài, Thuận Tử, đây là…… Giường của cậu hả?”
Thuận Tử đang thu dọn tủ nhướng mắt nhìn lên: “Ừm, của tôi, sao thế?”
La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801655/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.