Đến chạng vạng buối tối ngày hôm đó, Thiệu Quân kịp thời chở La Cường quay trở về nhà giam.
Lúc ngồi lại trong xe, vẫn là La Cường tự nhắc nhở: “Còng tay, còng tôi lại đi.”
Thiệu Quân liếc mắt nhìn thấy trên cổ tay La Cường có một vết đỏ, có chút không vui, nói: “Đến cửa lớn rồi còng.”
La Cường nói: “Nghiêm chỉnh đi, để người khác nhìn thấy thì em không xong đâu, mau còng tay tôi lại.”
Cái quần tù mà La Cường mặc từ bệnh viện ban đầu vốn rất sạch sẽ, còn toát ra mùi thơm của bột giặt, lúc này ngay cả màu sắc gốc cũng không thể nhìn ra được nữa, một mùi cỏ hòa cùng chút mùi của phân.
Thiệu Quân cúi đầu nhìn lướt qua, nhịn không được cười phụt một tiếng: “Nếu có người hỏi, anh cứ cắn người ta một phát, không cần nhất thiết phải thừa nhận đó là phân “bò” đâu!”
Nhóc Thiệu Tam cố tình thâm độc mà cà khịa người kia, khi nói còn nhấn mạnh chữ “bò” này.
La Cường nhịn không được mắng: “Mẹ nhà em…… Đời này bố chưa từng mất mặt như vậy!”
Thiệu Quân nhếch miệng cười, quay đầu nhét cho La Cường một miếng thịt bò khô lớn, lấp kín cái miệng đang la hét của người này.
Cửa sắt lớn nặng nề chậm rãi mở ra, Thiệu Quân dẫn La Cường đi vào bên trong bức tường cao.
Lúc đó trong lòng không hiểu rõ là tư vị gì. Hai người có thể sinh hoạt trong một nơi bức tường bao quanh, có thể quen biết một người như vậy, mỗi ngày muốn nhìn là có thể thấy nhau, thật sự nếu bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801652/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.