Bộ bài mạt chược này là do đám người ban bảy tự làm. Hơn nữa, hiển nhiên là chính lão đại thiên tài trâu bò nhất ban bảy dạy cho bọn họ làm.
Trước đó La Cường đã xuống siêu thị dưới lầu mua một đống xà phòng, chọn loại rẻ nhất, chính là loại gia dụng màu nâu nhạt nửa trong suốt thường dùng để giặt quần áo.
Trong phòng không có mấy loại công cụ sắc bén như dao kéo, đám người này liền lấy sợi chỉ may quần áo, cắt xà phòng thành từng khối từng khối chữ nhật nhỏ nhỏ, theo kích cỡ của mạt chược.
Cuối cùng là lấy bút bi màu đỏ màu xanh, khắc con số hoặc ký hiệu lên mặt bài.
Chơi mạt chược ai cũng thuần thục, đều biết nên viết chữ gì lên đó, vì thế một ban mười người ba chân bốn cẳng hợp lực, rất nhanh làm ra một bộ bài, sau đó hớn hớn hở hở bắt đầu chơi.
Thiệu Quân nhìn bàn mạt chược bằng xà phòng kia, cười đến đau bụng, thật sự không nỡ đoạt mất của bọn họ, dù sao cũng phí rất nhiều công phu mới làm được.
Thiệu Quân ngồi xuống cạnh La Cường, hai ghế khác là Thuận Tử và Hồ Nham, cả đám người còn lại vây quanh xem bài, mồm năm miệng mười đùa giỡn.
Thiệu Quân cởi áo khoác chế phục của hắn ra, trải rộng treo ngoài cửa nhà lao, ngăn cản tầm mắt các ban khác, không thể để đám người đó nhìn thấy.
Bốn người đều là lão luyện trên sòng bài, trình độ đều không thấp, thế nhưng La Cường vẫn không biết vô tình hay cố ý, đánh cho Tam bánh bao vài con bài tốt.
Y hoàn toàn không quan trọng thắng thua, mỗi lần Thiệu Quân đụng phải một con bài tốt, vừa lật bài lên, bộ dạng lên mặt đắc ý kia, La Cường thích xem vô cùng……
Thiệu Quân kiêu ngạo, chà chà tay, nói như thật. “Xem Tam gia gia này bốc được ‘Đại Tứ Hỉ’ cho mấy người coi!”
Thiệu Quân đã bốc được ba con Đông, ba con Tây, ba con Nam, mắt thấy sắp thu thập được Tứ Hỉ, thế nhưng lại không bốc được “Bắc”, trong lòng nóng như lửa đốt. Càng gấp hắn lại càng không bốc được, trong tay cầm hai quân bính tử vô dụng, giữ lại cũng không xong, đánh ra cũng không ổn.
La Cường nghiêng mắt nhìn Thiệu Quân, thấy người này đạp một bàn chân đi giày lên trên ghế, hai mắt trừng thật to, bộ dạng nghiêm túc quyết phải phân cao thấp kia, cực kỳ buồn cười.
La Cường cố ý đùa Thiệu Quân: “Chỗ tôi có quân cậu muốn.”
Thiệu Quân. “Không cần.”
La Cường. “Cho cậu quân này thì cậu sẽ ù.”
Thiệu Quân. “Tôi tự bốc! Chúng ta không liên quan đến nhau, anh đừng có quấy rối tôi nữa!”
La Cường hé miệng, lộ ra một hàm nanh trắng, tiểu màn thầu, lại thích tự mình bốc……
Tiếp tục sờ soạng hai vòng, Thiệu Quân vẫn không tìm được, quân bính tử vô dụng trong tay đổi thành hai quân điều tử vô dụng, vẫn là giữ lại không xong mà đánh cũng không được, gấp chết hắn. Nếu không phải vì hắn muốn tìm Đại Tứ Hỉ, kỳ thật hắn đã sớm ù.
La Cường đương nhiên biết Thiệu Quân đang chờ cái gì, xoa xoa một khối xà phòng nhỏ trong lòng bàn tay, nói. “Vậy con này, có ăn không?”
Thiệu Quân cực kỳ bướng bỉnh. “Không ăn của anh!”
La Cường. “Ăn thì sẽ ù!”
Thiệu Quân. “Tôi không thèm ù!”
La Cường. “Cậu không ù tôi sẽ ù đó, cậu nhìn xem, tôi bốc một lượt nữa là nhất định sẽ ù!”
Thiệu Quân nhăn mày, quệt miệng, không cam lòng.
La Cường. “Ăn hay không?!”
Thiệu Quân. “Ăn thì ăn!!!”
Chữ “Ăn” kia vừa bật ra khỏi miệng Thiệu Quân, quân bài xà phòng trong tay La Cường liền được ném đến trước mặt hắn.
Trong tay Thiệu Quân có nhị điều và tam điều, La Cường ném cho hắn một con yêu kê.
Hắn vừa thấy quân bài kia, hai mắt liền giật giật một chút, bụng nóng lên……
Bài Yêu Kê của mạt chược chính quy, đều là vẽ một con gà rừng đuôi dài trông như chim.
Người trong phòng ồn ào cười điên cuồng, Cường ca anh quá đỉnh, hình vẽ yêu kê này của anh, rõ ràng là con gà nhà người ta, vậy mà anh lại vẽ thành một con “điểu” của đàn ông!
La Cường cười lạnh. “Vẽ thành hình gì mà chẳng như nhau? Mấy người đều biết quân này là yêu kê không phải được rồi sao!”
Có người vuốt mông ngựa. “Còn là ‘điểu’ cỡ đặc biệt lớn, Cường ca phỏng theo kích thước của mình khi cứng lên để vẽ sao!”
Hồ Nham một bên cười hí hí một bên nhìn chằm chằm La Cường, ánh mắt cũng thẳng tắp.
Khóe miệng La Cường hiếm khi lộ ra nụ cười khiêu khích, ánh mắt không âm không dương, nhìn Thiệu Quân.
Thiệu Quân trừng trừng liếc mắt nhìn La Cường một cái, lẩm bẩm thấp giọng mắng một câu.
Thiệu Quân biết người này cố ý, tên khốn kiếp, cố ý hỏi hắn “Ăn hay không”, hắn thế mà lại nói “Ăn”……
Có một số việc người khác không biết, chỉ trong lòng hai người mới rõ ràng, giống như có một bí mật nhỏ được chôn vùi giữa bọn họ, thường thường lén lút mở ra, chia sẻ cái loại cảm giác gần gũi riêng tư này.
Lỗ tai Thiệu Quân chậm rãi đỏ lên, thật muốn lấy dây lưng quất người, bỗng nhiên có loại cảm giác ngượng ngùng và căm tức sau khi bị người ta trắng trợn chọc thủng da mặt, mụ ngoại anh, ăn cái trứng nhà anh ý! Anh có tin Tam gia gia đây cắn anh không?!
Thiệu Quân tìm một cái cớ đẩy bài không chơi nữa, để con nhím vào chơi.
Ngày đó cuối cùng vẫn là La Cường thắng được nhiều nhất, không thể đặt tiền, tiền cược kỳ thật là kẹo năm mới ngục giam chia cho phạm nhân, trước mặt La Cường xếp chồng một đống kẹo lớn đủ màu sắc rực rỡ.
La Cường một tay bốc bài không ngừng nghỉ, ba con Nhất Vạn, ba con Nhị Vạn, ba con Tam Vạn, ba con Tứ Vạn, lại thêm một con Ngũ Vạn. Một vòng người hai mắt đều hoa lên, liên tục hô “Đây là liên hoa thanh nhất sắc tứ ám khắc tróc ngũ khôi”!
La Cường lại bốc, bốc một lần là Nhất Vạn, khai giang; Lại bốc, Nhị Vạn, lại giang; Lại bốc một cái Tam Vạn, y vẫn giang; Lại bốc một cái Tứ Vạn, tiếp tục giang!
Đến cuối cùng y còn chưa có bốc, Thiệu Quân cũng đã biết, nhất định quân cuối là Ngũ Vạn.
Quả nhiên là Ngũ Vạn.
Đây dĩ nhiên là “Liên giang liên hoa thuần một sắc tứ ám khắc tróc ngũ khôi mười tám vị La Hán” trong truyền thuyết, từ trước đến nay Thiệu Quân chưa từng thấy tay bài nào ù lớn như vậy!
Thiệu Quân nghĩ thầm, cái tên La lão nhị khốn kiếp một bụng ý xấu nhà anh.
Nhất định là có mánh!
Không gian lận thì anh tuyệt đối không ù lớn như vậy được!
Thiệu Quân nói đúng, La Cường quả thật có gian lận.
Bài mạt chược đều là dùng xà phòng để khắc, La Cường tùy tiện khắc nhiều thêm vài cái giấu ở trong tay chơi gian lận khiếm cả đám đều rất bất mãn. Trước đây y làm gì chứ, bảy tám sòng bạc phòng bi-a ngầm ở Sanlitun đều là địa bàn của y, y đã từng thắng bài lớn đến mức người địa phương cũng chưa từng thấy qua.
Thiệu Quân gân cổ kêu gào. “Trong tay áo, anh giấu trong tay áo!”
“Để tôi soát túi, có dám để tôi soát không a!”
Thiệu Quân nửa đùa nửa thật, giữ tay khóa chân, đè xuống, xốc áo La Cường lên sờ túi quần.
Cả đám người ồ ạt xông lên, sờ soạng lung tung một trận, lập tức đè luôn Thiệu Quân ở phía dưới……
La Cường cũng là cố ý đùa giỡn bọn họ, nằm ngửa cười đến run cả vai, không phản kháng, mặc cho cả đám làm bậy.
Thiệu Quân nằm sấp ở trên người La Cường, không đứng dậy nổi. Cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, kinh ngạc nhìn nhau, nụ cười đột nhiên cứng đơ tại khóe miệng, không ai cười nổi nữa.
Ngực dán ngực, nghe được tiếng tim đập hỗn độn, tim đối phương rõ ràng còn nhảy loạn hơn cả của mình.
Hầu kết chuyển động, mồ hôi thấm ra, cổ áo hơi hơi rộng mở để lộ một mảng da màu mạch nha, mồ hôi giống như bọt bia trào ra một tầng nhỏ vụn……
Lửa nhỏ hầm ếch, cuối cùng ếch cũng nhừ như vậy.
Đối với hai người trong nồi, chỉ sợ khi đó ngay cả bọn họ cũng không biết, rốt cuộc bản thân là ngọn lửa nhỏ cháy dưới đáy nồi, hay là con ếch bị lột da trong nồi kia.
Qua vài ngày, đến phiên các ban tắm rửa. Lần tắm đầu tiên của năm mới, mọi người đều hoan hoan hỉ hỉ, tẩy sạch xui xẻo và lo lắng trong một năm ngồi tù.
Trên vai La Cường vắt một cái khăn mặt, lê giày vài của y, lắc lắc lắc lắc đi vào phòng thay quần áo, mang theo phía sau một đám đàn ông già già trẻ trẻ của ban bảy, trùng trùng điệp điệp.
Lúc trước mỗi lần ban bọn họ tắm rửa, tình hình luôn là như vậy: Hồ Nham là lão đại, là bảo bối được hoan nghênh trong nhà tắm của bọn họ, Hồ Nham chiếm cứ một băng ghế, cởi quần áo, sau đó chậm rãi lê bước chân vào bên trong, mông còn rất sống động lắc lắc, kéo theo phía sau một chuỗi người, xem tiểu hồ ly dùng cái vòi phun nào, rồi cả đám cùng chen chúc vào cái vòi phun đó, cọ đến cọ đi……
Hiện tại tình thế hoàn toàn khác, hiện tại là La lão nhị đứng vào phòng thay quần áo đầu tiên, bắt đầu lưu loát cởi quần áo, lộ ra một thân cơ bắp khiến đàn ông ghen tị đàn bà thét chói tai. La Cường cởi hết, để chân trần, trên vai vẫn đắp khăn mặt, đại điểu rũ ở dưới háng, người hai bên nhao nhao nhường đường, cúi đầu khom lưng, một chuỗi người đi theo phía sau, xem La Cường dắt chim đi dạo. (=))))
Người của ban năm sau bảy tám lần nào cũng cùng nhau tắm, bốn mươi người, tranh nhau cướp đoạt mấy cái vòi phun, cướp đến điên rồi, có người chỉ hận không thể bò lên trên, ôm cả vòi hoa sen vào trong lòng.
Trong tay mỗi người ban nảy đều cầm một cục xà phòng, nhìn kỹ, đều là bài mạt chược còn lại từ đêm ba mươi.
Thiệu tam gia hạ mệnh lệnh, mấy người tự mình thủ tiêu bài bạc phi pháp đi, đừng bắt tôi phải ra tay thanh trừ!
Đám người nài nỉ, Tam gia ngài để chúng tôi giữ mạt chược đi, đêm ba mươi sang năm còn dùng tiếp!
Thiệu Quân nói, sang năm còn chơi nữa? Định chờ giam khu trưởng đến tịch thu của mấy người sao? Mau tiêu hủy chứng cứ phạm tội đi!
Vì thế hôm nay cả đoàn tắm rửa, mỗi người liền cầm một quân bài, điên cuồng chà xát lên người mình, liều mạng tiêu hủy ngay tại chỗ.
Thuận Tử phụ trách cọ xát tất cả các quân Bính, con nhím phụ trách cọ xát toàn bộ quân Vạn.
Hồ Nham nói hắn chà xát Điều Tử, lấy mấy khối xà phòng nhỏ xoay vòng vòng trên người như vẽ hoa.
La Cường cầm mấy quân Bắc Phong, chà xát tẩy rửa trên cổ trên ngực. Chính là quân Bắc Phong tối hôm trước Thiệu Quân bốc thế nào cũng không bốc được, kỳ thật lúc ấy đều bị La Cường giấu trong lòng bàn tay hết rồi còn đâu. Ông đây không cho cậu bốc, Tam bánh bao nhà cậu muốn tự bốc sao? Đừng có mơ.
La Cường nhìn mấy quân Bắc Phong trong lòng bàn tay chậm rãi tan thành bọt biển mềm mại, lại dần dần vỡ vụn, tiêu tan……
Y dùng sức chà xát mặt, dòng nước dọc theo ngực chảy về phía bụng, bộ lông giữa hai chân bị nước ấm hâm nóng đến đen thùi, dày đặc, sáng bóng.
Hồ Nham cũng chen trong cùng một vòi phun. Vóc dáng hắn hơi thấp một chút, chen nhau tắm liền chịu thiệt, La Cường đón được là nước sạch, rơi xuống chỗ của hắn, chính là nước xà phòng trên người La Cường.
Hồ Nham quay lưng về phía La Cường, xoay người nhặt thứ gì đó, dùng mông hơi hơi đẩy đẩy La Cường, không biết vô tình hay cố ý, lại chạm đến trên đùi La Cường, mông hung hăng cọ cọ đại điểu một phen……
La Cường khép hờ mắt, không lên tiếng, không để ý đến hắn.
Hồ Nham cũng không lên tiếng, dường như không có việc gì.
Những chuyện như thế này trong ngục giam, cũng là thông thường, đều coi trọng anh tình tôi nguyện, không bắt buộc, cũng không thể cưỡng cầu. Cho nên Hồ Nham không hề nói gì, La lão nhị đồng ý thì đồng ý, trong lòng anh không thích thì thôi.
Ở vòi phun bên cạnh, một phạm nhân chà lưng cho một phạm nhân khác trong chốc lát, hai người yên lặng kéo nhau đến góc tường, một người chống tay lên tường, che cho một người trong khuỷu tay……
Hai phạm nhân kia bình thường luôn cùng một chỗ, đi đường thì sóng vai, đến căn tin thì ăn chung một bàn, trong nhà xưởng thì giúp nhau làm công, vụng trộm giúp nhau giặt quần áo, tích trữ tiền trong thẻ rồi cùng nhau xài.
Trong nhà tắm của phạm nhân có camera, nhóm quản giáo biết bọn họ đang làm cái gì, phạm nhân cũng biết quản giáo đang nhìn. Hai bên hỗ trợ ăn ý, chỉ cần đừng làm thái quá, không được bắt ép, không được bạo cúc, loại chuyện đôi bên tình nguyện thì yên lặng liếc mắt một cái rồi cho qua, quản lý nghiêm ngặt quá khiến cả đám đàn ông đều nghẹn đến sắp hỏng rồi.
Hồ Nham trước đây cũng có một người bạn tù rất tốt, cùng ăn cùng ở, buổi tối lén lút kéo nhau lên một giường. Hồ Nham chưa bao giờ tự mình giặt quần áo, không cần tự mình lấy cơm, cũng không cần làm việc nặng trong nhà xưởng.
Sau đó, bạn của hắn hết hạn ra tù. Hôm ấy khi đi ra ngoài hai người còn ôm nhau lưu luyến không rời suốt nửa ngày, thề non hẹn biển.
Qua dạo đó Hồ Nham cũng nhận được vài lá thư, giữ gìn cứ như bảo bối.
Nhưng sau đó, thì không còn lá thư nào nữa.
Về sau, có một ngày sau khi tập luyện trên sân thể dục xong, Hồ Nham ngồi khóc một trận. Người này đột nhiên ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc lên, mọi người vây quanh kéo dậy cũng không chịu dậy, gào khan, nôn hết cả điểm tâm ra.
Khóc xong thì hoàn toàn chấm dứt, hắn cũng không luẩn quẩn trong lòng, ban đêm không còn lén lút lấy dây lưng thắt cổ gì nữa.
Bạn tù trong nhà lao hỏi hắn. “Tiểu hồ ly, sau này ra ngoài rồi mày sẽ không tìm thằng khốn kia tính sổ chứ? Sẽ không giống như trước đây, cầm dao, trực tiếp xọc tên phụ tình kia chứ?”
Hồ Nham lắc đầu. “Sẽ không.”
“Sau này ra ngoài rồi, tao sẽ sống một cuộc đời mới, không cần nhớ đến những chuyện lúc ngồi tù, cũng không cần nghĩ tới những kẻ trước kia. Hắn đi ra ngoài, quen biết người mới, tao cũng thấy vui. Sớm hay muộn cũng có ngày tao đi ra ngoài đó.”
Trong góc nhà tắm truyền đến tiếng thở gấp đè nén.
Hồ Nham yên lặng nhìn La lão nhị tắm rửa, người này trước có chim lớn sau có mông vểnh, thân hình nồng đậm hương vị dương cương của đàn ông, nhìn hơn nửa ngày.
Hắn tự mình xát xà phòng, tay rất hưởng thụ xoa xoa ở trên người, toàn thân tràn ngập bọt biển, nắm trong lòng bàn tay, là quân cờ tên “Yêu kê” mà La Cường tự vẽ kia.
——————-
[Chú Thích] Thuật ngữ về mạt chược, đọc không hiểu cũng không hề gây trở ngại đến diễn biến truyện.
Đại Tứ Hỉ: Ba quân Đông, ba quân Tây, ba quân Nam, ba quân Bắc, bài ù sau cùng chính là Đại Tứ Hỉ.
Thuần nhất sắc: Cùng một loại màu sắc, ví dụ như Vạn.
Liên hoa: Nghĩa là không chỉ cùng là Vạn, mà còn liên tiếp Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ.
Tứ ám khắc: Bài có ba quân giống nhau gọi là một khắc, ví dụ như ba quân Nhất Vạn, bốn khắc đều do tự mình bốc, chính là tứ ám khắc.
Tróc ngũ khôi: Quân bài cuối cùng là Ngũ Vạn tự bốc được.
Mười tám vị La Hán: Bốn quân giang, bài ù cuối cùng có tổng cộng mười tám quân bài, chính là mười tám vị La Hán.
~~~OvO~~~ Quân “Yêu Kê” của em Quân =)) Còn quân lão La khắc ý mà, mong mọi người tự tưởng tượng ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]