Sau đó, Thiệu Quân đặc biệt kêu lão Thịnh đến văn phòng, nói chuyện thật lâu.
Lão Thịnh đương nhiên không nói gì hết, nhất quyết không chịu thừa nhận.
Thế nhưng Thiệu Quân cảm thấy bản thân hoài nghi không hề sai, dù sao cũng là cảnh sát, rất quen với mấy thủ đoạn trong nhà lao, trong lòng hắn đều biết hết, chỉ là hắn vĩnh viễn vẫn chậm một bước, không nắm được chứng cớ!
Thiệu Quân đưa cho lão Thịnh một điếu thuốc, ngón tay xoay xoay hộp thuốc lá. “Trịnh Khắc Thịnh, người là do anh không coi ai ra gì mà giở trò vu oan, anh là ban trưởng của ban bảy, chắc hiểu được ý của tôi…. Lần này là lần cuối cùng, đừng để tôi thấy lần thứ hai.”
Lão Thịnh còn muốn ngụy biện thêm một hồi, Thiệu Quân nói. “Người ngày đó đến thăm tù, chúng tôi có ghi hình lại, bằng không để tôi điều công an từ bên ngoài đến, tra xem người nọ là loại người nào, hiện giờ ở đâu? Đám anh em đầu đường xó chợ của anh lúc trước, hay là chúng ta mời cả lũ đến uống trà, tâm sự luôn?”
Lão Thịnh không nói. Gã có liên quan đến vụ việc lần này, gã cũng sợ bị tra ra.
Thiệu Quân đánh một gậy, lại cho một quả táo. “Anh cũng không còn trẻ, ở nơi này đã tám năm rồi, cùng lắm chỉ còn có ba năm là sẽ được ra ngoài, hà tất phải làm thế? Anh chọc cái tên hai chín bốn kia làm gì? Tránh đi vài chuyện không cần thiết, yên phận sớm ra ngoài một chút, vợ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359447/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.